Trương Dương cười nói: "Tiêu tiên sinh quên rồi, thường thường người chết đuối đều là những người biết bơi."
Tiêu Quốc Thành bật cười ha ha, hắn buông chén trà trong tay xuống, tay trái nhẹ nhàng chuyển động phật châu.
Trương Dương nói: "Tay trái cầm tràng hạt, tay phải cầm chuyển kinh luân!"
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Xem ra anh vẫn nhớ cuộc nói chuyện trước đây của chúng ta."
Trương Dương nói: "Cuộc nói chuyện lần trước khiến tôi nhớ rất kỹ, cũng mang tới không ít lợi ích cho tôi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Người sống trên đời, trăm ngàn lần đừng để người ngoài ảnh hưởng quá nhiều, mỗi người đều có tuệ căn, tuệ căn trên ý nghĩa nào đó thì chính là phật tính, nếu anh bị người khác ảnh hưởng, thì có nghĩa là phật tính của anh bị quấy nhiễu của, tâm tính của anh sẽ bị chi phối."
Trương Dương nói: "Lời nói của Tiêu tiên sinh thật sự là bí hiểm, tôi không thể lý giải."
Tiêu Quốc Thành nói: "Ngộ và không hiểu không có gì khác nhau cả, lý giải chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu một người không hiểu tất cả chuyện trên đời, như vậy trong mắt hắn thế giới đơn thuần như nhất, một người nhìn thấu hồng trần, ngộ rõ lục đạo luân hồi, đại thế giới trong mắt hắn cũng giống như hư vô, vạn sự giai không, cảnh giới của hai người tuy rằng bất đồng, nhưng trăm sông đổ về một biển, có gì khác nhau đâu?"
Trương Dương nói: "Tâm tình của Tiêu tiên sinh không phải tôi có thể bì được."
Tiêu Quốc Thành nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060624/chuong-1153-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.