Chương trước
Chương sau
Triệu Quốc Cường nói: "Bí thư Trương, anh còn trẻ mà sao trí nhớ kém thế? Hai ngày trước anh rất chú ý tới chuyện của Trần Cương, sao lúc này lại thay đổi?"

Trương Dương nói: "Hai ngày trước đó là tôi cho rằng hắn không sao, nhưng hiện tại mới phát hiện, hắn có sao, hơn nữa phiền toái của hắn rất lớn, tôi đương nhiên phải phân rõ giới hạn với phần tử hủ bại này rồi."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại những lời buổi tối ngày đó anh nói với tôi, chuyện của Bắc Cảng thực sự rất phức tạp, có lẽ đúng như nhưng lời mà anh nói, tồn tại tập đoàn lợi ích bất đồng, giữa những người này đồng thời vào lúc gặm nhấp tài sản quốc gia thì cũng cắn xé lẫn nhau. Cái chết của Hồng Trường Thanh chỉ là một dây dẫn, có một số người muốn thông qua cái chết của cô ta để lôi Trần Cương ra."

Trương Dương nói: "Có một số người mà anh nói là chỉ..."

Triệu Quốc Cường nói: "Anh đừng hoài nghi thành ý của tôi, tôi cũng không có hứng thú quanh co với anh. Chúng ta tuy rằng không phải bằng hữu, nhưng tôi tin con người của anh, có chuyện anh không biết đấy thôi, ngày Hồng Trường Thanh tử vong, Tảm Thế Kiệt và cô ta từng có tiếp xúc, tôi có chứng cớ cho thấy, lúc ấy Tảm Thế Kiệt từng có ý đồ bức bách Hồng Trường Thanh đi tố cáo Trần Cương."

Trương đại quan nhân rõ ràng ngây người, hắn không biết chuyện này, quan hệ giữa Tảm Thế Kiệt và Hồng Trường Thanh hắn trước đây cũng cũng không biết. Có điều sau khi Triệu Quốc Cường nói ra chuyện này, ngẫm lại cũng đương nhiên thôi, trước đây Tảm Thế Kiệt là bí thư huyện ủy Tân Hải, Hồng Trường Thanh là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, giữa hai người lâu ngày sinh tình cảm ám muội cũng là chuyện vô cùng bình thường, không ngờ nữ nhân Hồng Trường Thanh này lại có quan hệ ám muội với nhiều quan viên như vậy.

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi cho rằng Tảm Thế Kiệt bỏ trốn là có có liên quan tới cái chết của Hồng Trường Thanh."

Trương Dương nói: "Anh nói như vậy, tôi cũng cảm thấy rất có thể."

Triệu Quốc Cường nói: "Hiện tại anh có thể lấy ra vài phần thành ý rồi chứ?"

Trương Dương nói: "Chuyện của Trần Cương và Hồng Trường Thanh tôi biết lâu rồi, nhưng vẫn không có chứng cớ gì, cho nên không thể nói ra được, về phần Tảm Thế Kiệt, tôi cũng không tiếp xúc nhiều với hắn trong công tác, tôi đến Tân Hải chính là tiếp nhận công tác của hắn, về sau người này phải tới khoa ủy, tôi đến Tân Hải lâu như vậy rồi nhưng cũng không hề nghe nói chuyện của hắn và Hồng Trường Thanh, có thể thấy được người này giấu rất sâu, tôi có thể giúp anh điều tra tài liệu của hắn."

Triệu Quốc Cường nói: "Hiện tại xem ra điều tra trước đây của Văn Hạo Nam không phải không có đạo lý."

Trương Dương nói: "Đả kích tội phạm thì quả thực có đạo lý, nhưng phải lựa chọn trọng điểm, đánh rắn thì phải đánh vào chỗ bẩy tấc của nó, phải một phát đánh chết nó luôn, nếu đánh không chết thì sẽ bị nó trả thù và phản kích, Triệu cục, tôi xin khuyên anh một câu, đừng bởi vì mấy chuyện xảy ra mà thay đổi phương pháp làm việc của mình, muốn triệt để giải quyết vấn đề của Bắc Cảng thì nhất định phải đóng vững đánh chắc."

Triệu Quốc Cường gật đầu: "chúng tôi ở hiện trường hoả hoạn khách sạn Kim Thuẫn không hề tìm được thi thể của Trần Cương, hắn rất có thể đã thừa dịp hỗn loạn mà đào tẩu." Hắn tạm dừng một chút rồi bổ sung: "Nói một cách chính xác thì có thể là được người ta cứu đi, chúng tôi ở hiện trường phát hiện một cỗ thi thể, trải qua giám định thì là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn bị người ta từ phía sau bắt nát đầu."

Trương Dương nói: "Nói như vậy có người đã cứu Trần Cương đi."

Triệu Quốc Cường nói: "Trên người Trần Cương nhất định có rất nhiều bí mật, có người muốn giết hắn diệt khẩu, mà có người thì muốn thông qua hắn để lôi ra nhiều quan chức đứng phía sau hơn."

Trương Dương nói: "Tảm Thế Kiệt và Trần Cương chắc không phải là cùng trận doanh."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy."

Trương Dương nói: "Nếu Tảm Thế Kiệt và Trần Cương đều chỉ là một số lính hầu, anh có nghĩ rằng, người đứng phía sau còn lợi hại hơn không, nếu tiếp tục tra nữa thì khẳng định sẽ rất mạo hiểm."

Triệu Quốc Cường lắc đầu nói: "Nếu tôi sợ thì đã không tới Bắc Cảng."

Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Triệu Quốc Cường, Trương đại quan nhân trong lòng kích động, hắn cơ hồ muốn nói ra chuyện của mình, nhưng lời nói đến môi thì lại nuốt vào. Trương Dương nói: "Khi tôi vừa tới hùng tâm tráng chí tuyệt đối không kém gì anh, nhưng trước mặt hiện thực sẽ bị va cho đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập, anh sẽ dần dần chết lặng, tôi hiện chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, những chuyện khác tôi không có hứng thú, cũng không quan tâm."

Triệu Quốc Cường nói: "Nhưng tôi nhìn thấy một sự thật là, anh là người không an phận."

Trương Dương cười nói: "Triệu cục, tôi sẽ tận lực phối hợp với công tác của anh, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, nhưng những gì tôi biết thật sự không nhiều đâu, khiến anh thất vọng rồi."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi không thất vọng, luôn sẽ có người vào lúc nguy nan sẽ đứng ra, luôn luôn có người còn nghĩ tới công lý và chính nghĩa, luôn luôn có người sẽ không có tiếc sinh mạng đi bảo vệ nó." Hắn đứng lên đoan đoan chính chính đội mũ cảnh sát lên, vươn tay về phía Trương Dương.

Trương Dương tràn ngập kính nể nhìn hắn, vươn hai tay ra nắm chặt tay Triệu Quốc Cường: "Quốc Cường, anh là bằng hữu đáng để tương giao."

Triệu Quốc Cường mỉm cười nói: "Tôi hy vọng anh cũng vậy!"

Trong lời nói của Triệu Quốc Cường tồn tại rất nhiều hàm nghĩa và sự kỳ vọng. Trương đại quan nhân thưởng thức hắn, đồng thời cũng không thể không có chút bảo lưu, căn cứ vào lời khai của Trần Cương, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành tồn tại vấn đề rất lớn, mà khiến tâm tình của Trương Dương trầm trọng là, Hạng Thành rất có thể không phải là người thu lưới của tấm lưới đen này.

Buổi chiều, Cung Kì Vĩ tới Tân Hải thị sát, Trương đại quan nhân trước sau như một biểu hiện ra vẻ bất kính đạm mạc với Cung Kì Vĩ. Hắn là đi cùng toàn bộ, trong quá trình thị sát, ai cũng có thể nhìn ra Cung Kì Vĩ rất mất hứng, sau khi chấm dứt thị sát, hắn lập tức tới trung tâm hành chính thành phố Tân Hải, ở đó tìm tới Trương Dương.

Rất nhiều người đều đoán được bắt đầu, nhưng vĩnh viễn không đoán được nội dung chân chính trong cuộc gặp mặt của hai người.

Thời gian Cung Kì Vĩ đến Bắc Cảng tuy rằng không lâu. Nhưng hai bên mai của hắn lại thêm không ít tóc mai, Trương Dương cảm thán nói: "Bí thư Cung. Gần đây có phải vất vả quá hay không?"

Cung Kì Vĩ thở dài: "Không vất vả bằng anh."

Trương Dương rót cho hắn chén trà: "Vẫn hài lòng với công tác trước mắt của Tân Hải chứ?"

Cung Kì Vĩ ý vị thâm trường nói: "Hài lòng thì tôi cũng phải nói là không hài lòng."

Trương Dương không nhịn được liền bật cười. Cung Kì Vĩ thì lại không cười nổi: "Anh đối với chuyện gần đây có ý kiến gì không?"

Trương Dương nói: "Vấn đề có thể là xuất phát từ ban lãnh đạo, vụ phóng hỏa giết người ở khách sạn Kim Thuẫn là vì có người muốn giết hắn để diệt khẩu."

Cung Kì Vĩ rướn người về phía Trương Dương: "Anh cho rằng có thể là ai?"

Trương Dương nói: "Trước mắt điều có thể xác định rõ ràng là, Bắc Cảng chắc tồn tại hai tập đoàn lợi ích bất đồng, hoặc là trong nội bộ của một tập đoàn lợi ích xảy ra phân hoá, căn cứ vào lời nói của Triệu Quốc Cường, trước khi Hồng Trường Thanh chết, Tảm Thế Kiệt đặc biệt tới tìm cô ta, bắt cô ta tố cáo Trần Cương. Kết quả cô ta cô ta cự tuyệt. Hôm ấy Hồng Trường Thanh bị giết, ngay sau đó Tảm Thế Kiệt bỏ trốn. Tất cả mâu thuẫn đầu chỉ về phía Trần Cương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.