Chương trước
Chương sau
Lúc này lại có mấy người đi tới, một người trong đó nhìn tranh, cảm thán nói: "Quá mức theo đuổi hình thức, thần vận thì vẫn chưa đủ."

Trương đại quan nhân có chút bất mãn ngẩng đầu lên, lại phát hiện người này không ngờ là Viên Phân Kì, em họ của Thường Hải Tâm, Viên Phân Kì cũng đồng thời nhận ra hắn, kinh hỉ nói: "Trương Dương, anh sao lại ở kinh thành!"

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Tôi còn tưởng là ai mà khí phách thế, thì ra là Viên đại hoạ sĩ của chúng ta."

Viên Phân Kì cười nói: "Anh đừng trêu em, em thì tính là đại hoạ sĩ gì chứ?"

Cố Dưỡng Dưỡng đã từng nghe nói tới tên của Viên Phân Kì, biết hắn gần đây rất nổi trong giới hội hoạ, cũng dừng vẽ, nói: "Viên đại sư, chỉ điểm chỉ điểm!"

Viên Phân Kì nói: "Cái môn hội họa này rất nhiều người ở giai đoạn sơ cấp đều cho rằng càng giống thì càng tốt, nhưng hiện tại có nhiếp ảnh rồi, cô vẽ giống tới mấy thì cũng có bằng được chụp ảnh không?" Hắn lắc đầu nói: "Khẳng định là không thể, cho nên hội họa không nên xây dựng trên đường nét và sắc thái, mà là phải làm nổi bật chủ đề, chờ cô qua được giai đoạn sơ cấp rồi sẽ phát hiện thứ trên tranh càng nhiều càng tốt, sắc thái cũng chưa chắc là càng phong phú càng tốt, có những lúc, mấy đường cong, chỉ một sắc thái cũng có thể biểu đạt ra cái đẹp ẩn, đây là thay đổi từ toán cộng đến phép trừ."

Cố Dưỡng Dưỡng hình như có sở ngộ.

Viên Phân Kì cười nói: "Tôi chỉ là nói cái nhìn của mình thôi, mong rằng vị tiểu thư này đừng để ý."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Viên đại sư quả nhiên lợi hại."

Trương Dương nói: "Viên đại sư, nói chuyện cũng khí thế thật."

Viên Phân Kì cười khổ nói: "Các anh cũng đừng trêu tôi, đại sư còn sống liệu có được mấy ai? Tiêu chuẩn của tôi cũng có thể được xưng là đại sư thì đại sư trên thế giới này nhiều như cỏ dại rồi."

Viên Phân Kì giới thiệu cho Trương Dương mấy vị bằng hữu bên cạnh, bọn họ đều là nhân sĩ của giới thi họa, vừa mới từ Nhật Bản trở về, trước mắt tạm thời đang tùy viên ở thôn hoạ sĩ, Trương Dương không biết tùy viên là gì, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng trước mắt đang ngụ ở trong thôn hoạ sĩ, tất nhiên biết nơi đó là tòa nhà đẹp nhất lớn nhất của thôn hoạ sĩ. Có điều chủ nhân của nơi đó cũng không mở cửa ra ngoài, cả ngày đóng chặt cửa, điều này khiến cho tùy viên càng tăng thêm vài phần thần bí.

Viên Phân Kì nói: "Buổi tối có rảnh không, cùng tới tùy viên ăn cơm đi?"

Trương Dương nhìn nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng biết hắn đang trưng cầu ý kiến của mình, cười nói: "Tốt, tôi cũng muốn kiến thức một chút phong cảnh của tùy viên, có điều tôi phải về chuẩn bị một chút đã."

Viên Phân Kì nói: "Được rồi, một tiếng nữa tôi sẽ ở ngoài cửa lớn của tùy viên chờ hai người, tối nay danh nhân của giới thi họa trong nước đều sẽ tới đây, mọi người luận bàn một chút cũng tốt."

Cố Dưỡng Dưỡng thu thập dụng cụ vẽ tranh xong thì Trương Dương cùng cô ta trở lại tứ hợp viện nho nhỏ của cô ta, Cố Dưỡng Dưỡng trước tiên rửa sạch tay, pha cho hắn một bình trà, mở ti-vi phòng khách rồi nói với Trương Dương: "Anh trước tiên xem ti-vi một lát, em đi thay quần áo."

Trương Dương gật đầu, ngồi ở đó vừa xem ti-vi vừa chờ cô ta. Lúc này Từ Kiến Cơ gọi điện thoại tới, nói với hắn, lão đại Chu Hưng Quốc tối nay chắc khoảng chính giờ sẽ về, hẹn mấy người bọn họ cùng nhau ăn khuya.

Trương đại quan nhân lập tức minh bạch Chu Hưng Quốc vội vã về gặp hắn như vậy, tám chín phần mười là có liên quan tới chuyện của Tạ Khôn Cử. Hai nhà Chu Tạ có quan hệ chặt chẽ, mình lại là huynh đệ kết bái của Chu Hưng Quốc, mâu thuẫn giữa hắn và Tạ Khôn Cử không nghi ngờ gì nữa đã đây Chu Hưng Quốc vào hoàn cảnh lưỡng nan, Chu Hưng Quốc hiển nhiên không muốn loại tình huống này chuyển biến xấu đi, cho nên dù rất bận cũng giành thời gian về kinh thành, mục đích lần này của hắn khẳng định là muốn làm người hòa giải.

Cố Dưỡng Dưỡng hai mươi sau thì trở lại phòng khách, cô ta trang điểm rất đẹp, mặc sườn xám màu xanh ngọc, trên đầu quấn búi tóc hình hoa sen, da trắng như tuyết, tha thướt bước tới trước mặt Trương Dương, giống như là cành liễu trong gió, nhìn thân thể mềm mại linh lung của Cố Dưỡng Dưỡng, Trương đại quan nhân cũng không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu đã dần dần trưởng thành, không còn là cô gái ngây ngô ngồi xe lăn trước đây nữa.

Cố Dưỡng Dưỡng tới trước mặt hắn, mặt ửng hồng, nói khẽ: "Cùng anh tới chỗ bạn, không thể để mất mặt của anh được, cho nên mới chọn mặc bộ đồ này."

Trương Dương cười nói: "Rất đẹp, chỉ sợ tối nay mắt của những đại gia thi họa sẽ bị em làm mù mất."

Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: "Em trang điểm như vậy không phải là vì bọn họ."

Một câu đơn giản lại thể hiện đầy đủ chỗ thông minh của cô gái này, Cố Dưỡng Dưỡng trang điểm kiều diễm như vậy không nghi ngờ gì nữa chính là vì Trương Dương.

Trương đại quan nhân cũng có chút trìu mến cô em vợ ôn nhu này, nhìn thấy đã sắp tới giờ, Cố Dưỡng Dưỡng khóa cửa phòng rồi cùng Trương Dương tới tùy viên.

Tùy viên là một viên minh châu của thôn hoạ sĩ, nơi này từng là tòa nhà mà một vụ phú thương nào đó thời Thanh mạt mua cho ca kỹ, tục truyền vị phú thương đó trong nhà có mụ vợ sư tử hà đông, tham luyến sắc đẹp của ca kỹ này nhưng lại không dám đưa cô ta vào gia môn, chỉ có thể vụng trộm xây một tòa trạch viện ở đây, an trí cho ca kỹ, ca kỹ này sau khi theo hắn thì cũng ôn nhu nhàn thục, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, phú thương được sống mấy năm tiêu dao, nhưng về sau lại không biết chuyện này sao lại bị lão bà của hắn biết, thừa dịp phú thương đi xa, liền đập chết ca kỹ rồi ném thi thể vào giếng. Phú thương sau khi trở về thì đau xót vô cùng, dưới cơn bi phẫn không ngờ rút đao giết chết lão bà của hắn. Quan viên phụ trách vụ án vốn là đã thèm muốn tài phú của hắn từ lâu, cho nên nhân cơ hội bắt phú thương, người nhà của phú thương đó chạy chọt khắp nơi, chỉ tiếc không đợi hắn ra thì đã chết trong ngục.

Về sau tòa nhà này bị quan viên phụ trách vụ án chiếm lấy. Không lâu sau, quan viên ăn hối lộ bị phát án, sợ tội tự sát ngay bên trong tùy viên này, tòa trạch viện này cũng bị người ta coi là nơi chẳng lành, để hoang phế một đoạn thời gian, có người mua lại rồi sửa chữa đổi mới hoàn toàn, nhưng người nọ vừa mới vào ở thì tối hôm đó liền chết bất đắc kỳ tử. Từ đó không có ai nguyện ý tới ở nơi này nữa.

Cho tới tận đầu những năm bảy mươi.Một đám trẻ tuổi nhiệt huyết phương cương tiến hành dỡ bỏ tòa viện tử này, cái đó gọi là phá tứ cựu, nhưng khi dỡ bỏ gian đầu tiên thì căn nhà bỗng nhiên đổ sụp, đè chết ba gã hồng vệ binh, lúc này chuyện xưa của tùy mới bị người ta lật lại. Kết quả càng xuyên tạc kinh hơn, không ai dám đến đây phá tứ cựu nữa. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà tùy viên này có thể trải qua mười năm hạo kiếp mà vẫn có thể bảo tồn nguyên trạng.

Đầu những năm tám mươi thương nhân Hongkong mua nơi này, có điều vẫn luôn đóng cửa khóa chặt, ai cũng biết trong tùy viên rất đẹp, nhưng nơi này cũng không công khai mở ra ngoài, về sau vùng này biến thành thôn hoạ sĩ, có người hâm mộ mỹ danh của tùy viên, ba gã học sinh nhảy qua tường vào tùy viên vẽ vật thực, nhưng lại có một người chết không minh bạch. Về sau hung của tùy viên càng truyền càng thịnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.