Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Cái này không chứng minh được gì cả, đội trưởng Nhâm, tôi rất thưởng thức tinh thần phá án cẩn thận tỉ mỉ của anh, nhưng tôi không có bất kỳ liên quan gì tới vụ bắt cóc này cả, anh gọi Văn Hạo Nam tới đi, tôi sẽ giải thích trực tiếp với hắn."

Nhâm Chính Hạo sửa sang lại văn kiện một chút: "Bí thư Trương, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, trước khi chuyện này được sáng tỏ, chúng tôi chuẩn bị tạm thời giữ anh lại ở đây làm khách, tùy thời phối hợp điều tra với chúng tôi."

Trương Dương nói: "Anh chuẩn bị khấu lưu tôi à?"

Nhâm Chính Hạo cười nói: "Nếu anh cho rằng như vậy thì tôi cũng không phản đối."

Trương Dương nói: "Như thế này đi, tôi sẽ để lại phương thức liên lạc cho các anh, khi các anh cần tìm hiểu tình huống thì cứ tùy thời tìm tôi."

Nhâm Chính Hạo lắc đầu nói: "Bí thư Trương, chúng tôi đã có phương thức liên hệ với anh rồi, tôi mong anh có thể phối hợp công tác với chúng tôi."

Trương đại quan nhân thở dài bất lực: "Được, tôi cũng không làm khó các anh, tôi chỉ có một yêu cầu, cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi giờ mệt rồi, cần được nghỉ ngơi."

Thái độ của Nhâm Chính Hạo ngươi rất khách khí: "Được, tôi sẽ sai người chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho anh."

Cái gọi là phòng tốt nhất đơn giản là một căn phòng không tới mười mét vuông, chỉ có một cái cửa sổ thông khí, còn lắp đầy song sắt, trong phòng chỉ có một cái giường, Trương đại quan nhân tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, cảnh sát cũng không làm khó hắn, chỉ hạn chế tự do của hắn.

Trương đại quan nhân nếu muốn chạy thì cửa phòng và cửa sổ có song sắt cũng không cản được hắn. Có điều lúc này hắn đã triệt để tỉnh táo lại, bên ngoài đang mưa,thôi thì đã tới thì yên đi, nghỉ ngơi trong chốc lát, trời phải đổ mưa, gái phải lấy chồng, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính.

Trương đại quan nhân ngủ thẳng cho tới chín giờ sáng. Nhâm Chính Hạo tới đây mở cửa, nói với hắn có người tới tới thăm hắn, Trương đại quan nhân ngáp một cái, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang đứng đó.

Trương Dương cười nói: "Sao cô lại tới đây?"

Kiều Mộng Viện nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, ngày hôm qua tôi tìm anh cả đêm, cuối cùng mới biết anh bị cảnh sát bắt lại."

Trương Dương bật cười ha ha: "Tôi cũng không phải là tội phạm, bọn họ bắt tôi làm gì? Đội trưởng Nhâm hảo tâm giữ tôi lại đây ngủ, giấc ngủ này say lắm, chỉ là giường hơi nhỏ."

Kiều Mộng Viện có chút bất mãn trừng mắt lườm Nhâm Chính Hạo một cái: "Đội trưởng Nhâm, bí thư Trương phạm vào tội gì mà cảnh sát các anh lại bắt, các anh là cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt người được."

Nhâm Chính Hạo nói: "Kiều tiểu thư, chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh, điều tra rõ ràng, chúng ta cũng chưa nói bí thư Trương phạm tội, nếu bí thư Trương có thể nói rõ ràng chuyện ngày hôm qua thì chúng tôi đã sớm thả anh ta đi rồi, nhưng bí thư Trương lại không chịu nói gì cả, chúng tôi đành phải..."

Kiều Mộng Viện nói: "Hiện tại đã điều tra xong chưa? Hắn có thể đi được rồi chứ?"

Nhâm Chính Hạo nói: "Chuyện vẫn đang được điều tra, tôi thấy bí thư Trương còn phải ở đây thêm một đoạn thời gian nữa." Thái độ của hắn thủy chung rất khách khí.

Kiều Mộng Viện vừa nghe vậy liền phát hỏa: "Đội trưởng Nhâm, quốc gia chúng ta chú trọng tới pháp luật, chỉ dựa vào một câu của anh không thể tùy tiện khấu lưu một cán bộ quốc gia được, bí thư Trương ngày hôm qua là đi cứu người, điểm này tôi có thể chứng minh cho hắn, các anh hoài nghi cái gì? Muốn coi tôi là đồng phạm rồi khấu lưu cùng luôn hay không?"

Nhâm Chính Hạo có chút lúng túng nói lúng túng nói: "Kiều tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải đặc biệt nhằm vào bí thư Trương, mà là trình tự công tác của chúng tôi trước giờ đều là như vậy, đối với bất kỳ ai cũng đối xử bình đẳng."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi hiện tại sẽ dẫn hắn rời khỏi, xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì tôi cũng chịu trách nhiệm."

Nhâm Chính Hạo nói: "Kiều tiểu thư, cô đừng làm khó tôi."

Tính tình của Kiều Mộng Viện trước giờ luôn rất tốt, nhưng nhìn thấy Trương Dương bị cảnh sát bắt vô lý, trong lòng cũng không kiềm chế được lửa giận, cô ta có thể chịu ủy khuất, nhưng không thể nhìn Trương Dương chịu nửa điểm ủy khuất, chỉ có rất yêu một người mới có thể quan tâm tới hắn như vậy, mới có thể bởi vì hắn gặp bất công mà phẫn nộ.

Trương Dương cười nói: "Mộng Viện, cô đừng nóng giận, chuyện này không liên quan gì tới đội trưởng Nhâm cả, chuyện khẳng định có thể được điều tra rõ, đội trưởng Nhâm cũng dựa theo trình tự mà làm việc thôi." Hắn nói với Nhâm Chính Hạo: "Theo như tôi biết thì dưới tình huống không đầy đủ chứng cớ chỉ có thể khấu lưu người bị hiềm nghi 24 tiếng đồng hồ, nhiều nhất là cho tới tối ngày hôm nay là tôi có thể được tự do, đội trưởng Nhâm, tôi nói có đúng hay không?"

Nhâm Chính Hạo cười nói: "Thật ra cũng không cần lâu như vậy, đã bắt được kẻ bắt cóc rồi, chỉ cần thẩm vấn ra kết quả ở chỗ hắn, có thể xác nhận bí thư Trương không liên quan tới chuyện này."

Trương Dương nói: "Nếu tôi không phải là nghi phạm, như vậy, hai người chúng tôi ở trong phòng nói mấy câu chắc anh không phản đối chứ?"

Nhâm Chính Hạo nghĩ thầm dựa theo chế độ điều lệ thì khẳng định là không cho phép, nhưng thân phận của Kiều Mộng Viện hắn biết rõ, cho dù là Trương Dương,hắn cũng không thể tùy tiện đắc tội, dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt là được.

Kiều Mộng Viện đi theo Trương Dương vào phòng, nhìn thấy Trương Dương không ngờ dưới hoàn cảnh như vậy ở cả một đêm, mắt Kiều Mộng Viện không khỏi, lên, cô ta nhỏ giọng thầm oán: "Anh vì sao không giải thích rõ? Chuyện này căn bản không liên quan gì tới anh, bình thường anh nhanh mồm nhanh miệng lắm, hiện tại vì sao không nói gì?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Căn bản không cần thiết, thanh giả tự thanh, chuyện tôi chưa từng làm thì không ai có thể đổ lên đầu tôi được."

Kiều Mộng Viện nói: "Văn Hạo Nam vì sao không nói rõ ra."

Trương Dương cười nói: "Có lẽ hắn có suy nghĩ của hắn, có điều hắn chắc cũng sẽ tới tìm tôi thôi." Kiều Mộng Viện nhìn nụ cười tràn đầy lòng tin của Trương Dương, không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gù?

Văn Hạo Nam vào mười một giờ sáng hôm ấy tới đây tìm Trương Dương, Sophia cho tới bây giờ vẫn mê man, hắn đã tìm bác sĩ khám, bác sĩ cũng thân thể Sophia không có vấn đề gì lớn, nhưng không ai biết được cô ta vì sao không tỉnh lại, Văn Hạo Nam bất đắc dĩ mới tới đây tìm Trương Dương.

Bên kia thẩm vấn Phan Cường cũng có được kết quả bước đầu, hắn không biết Trương Dương cũng xuất hiện ở Phú Sơn, từ đó gián tiếp chứng tỏ Trương Dương trong sạch.

Cho dù là biết Trương Dương tối hôm qua tới đó giải cứu Sophia, ác cảm của đối với đối với hắn cũng vẫn không có chuyển biến, ngữ khí của hắn nghiêm túc nói: "Trương Dương, tôi cần nói chuyện với anh."

Kiều Mộng Viện thủy chung cũng không đi, khi Trương Dương gặp phiền toái, cô ta cảm thấy phải phải đứng chung một chỗ với hắn, cô ta thậm chí đã cân nhắc, dưới tình huống tất yếu, cô ta có thể đi nhờ ông nội giúp.

Trương Dương mỉm cười gật đầu, Kiều Mộng Viện đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài chờ anh, thuận tiện giúp anh làm thủ tục rời khỏi nơi này."

Văn Hạo Nam nhìn nhìn căn phòng mà Trương Dương đang ở, Trương Dương trước giờ bất khả nhất thế tối hôm qua bị nhốt ở đây cả một đêm, thằng cha này trong lòng không ngờ cảm thấy khuây khoả, có điều rất nhanh hắn đã trở về trong hiện thực, nhớ tới mục đích mình lần này tới đây, nếu không phải là thúc thủ vô sách thì nói gì hắn cũng sẽ không tới đây gặp mặt Trương Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.