Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân ngay lập tức mở túi, phần cổ của Sophia bị bọc trong một cái túi mỏng, bị bọc cùng với cô ta còn có một túi dưỡng khí nhỏ, bên trong đủ dưỡng khí cho cô ta hô hấp một giờ, hiện tại dưỡng khí còn lại rất ít, tay chân Sophia bị trói, hơn nữa cô ta ở trong trạng thái mê man, nếu Trương Dương không chạy đến kịp thời, như vậy cô ta khẳng định sẽ chết trong lúc ngủ.

Trương Dương cởi mặt nạ bảo hộ có dưỡng khí của trên mặt cô ta ra, thử hơi thở của cô ta, lại sờ mạch, xác định sức khỏe của Sophia bình thường thì mới yên lòng, cô ta hiện tại còn hôn mê chắc là do bị tiêm thuốc mê.

Trương Dương không hề lay tỉnh cô ta mà lấy ra một con dao nhỏ, cắt đứt dây thừng trói tay chân cô ta ra, ôm lấy Sophia đang chuẩn bị rời khỏi nơi này thì bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bánh xe, tiếp theo là tiếng phanh dồn dập.

Tiếng bước chân liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu, Trương đại quan nhân lập tức ý thức được có người đến, hơn nữa là thành quần kết đội, căn cứ vào tiếng bước chân để phán đoán thì ít nhất cũng có hơn mười người.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên ý thức được, thời cơ xuất hiện của nhóm người này có chút không khéo, hắn không dám tùy tiện hiện thân, lớn tiếng nói: "Tôi tìm được Sophia rồi." Hắn sở dĩ kêu như vậy một là nói với người bên trên vị trí của mình, còn có một nguyên nhânkhác là Trương đại quan nhân đang thông qua phương thức này để cho thấy sự trong sạch của mình, tuy rằng hắn là đặc biệt tới giải cứu Sophia, nhưng hiện tại ai có thể chứng minh cho hắn? Trương đại quan nhân trước hết tỏ rõ nguyên nhân mình xuất hiện ở đây đã, để tránh những phiền toái không đáng có.

Trương Dương cõng Sophia vừa mới xuất hiện trên mặt cầu thì đã bị hơn mười cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng bao quanh, cơ hồ là đồng thời Văn Hạo Nam và Lý Vĩ cũng lái xe tới.

Trương Dương giao Sophia cho Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam ôm Sophia vào lòng rồi lớn tiếng nói: "Lập tức gọi xe cứu thương."

Trương Dương nói: "Cô ta không sao cả, chắc là bị người tiêm thuốc mê, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tỉnh lại."

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Trương Dương một cái, hắn cũng không hỏi Trương Dương vì sao xuất hiện ở đây, đón lấy Sophia rồi bước nhanh về phía xe jeep.

Lý Vĩ có chút đồng tình nhìn Trương Dương, trong lòng thầm thở dài, hắn cũng không nói gì, theo sát Văn Hạo Nam rời đi.

Trương đại quan nhân bị bỏ ở đó, trong lòng có chút không vui, hắn nhìn chung quanh, hơn mười cảnh sát vẫn dùng họng súng chỉ vào hắn, Trương Dương tức giận nói: "Các anh đang làm gì thế? Tôi là tới cứu người, con mẹ nó chĩa súng vào tôi làm gì?"

Tên cảnh sát Cầm đầu nói: "Anh phải theo chúng tôi trở về điều tra."

Văn Hạo Nam và Lý Vĩ lái xe rời đi, hiển nhiên không giải thích giúp Trương Dương, Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, không ngờ mình chạy tới cứu người, lại bị người ta coi là nghi phạm, nếu hắn muốn chạy thì cho dù dưới họng súng của mười mấy người hắn vẫn có thể thong dong đào tẩu, nhưng hắn rõ ràng là thân chính không sợ bóng tà, ai có thể úp lên đầu hắn chuyện mà hắn không làm chứ.

Khi Lý Vĩ lái xe thì lặng lẽ nhìn Văn Hạo Nam phía sau qua kính chiếu hậu, Sophia ngủ rất say trong lòng hắn, Văn Hạo Nam nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu vàng của cô ta.

Lý Vĩ nói: "Trương Dương chắc là tới đây cứu người."

Văn Hạo Nam nói khẽ: "Tôi biết!" Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Anh có phải cảm thấy kỳ quái, tôi vừa rồi vì sao không lên tiếng giúp hắn hay không?"

Lý Vĩ không nói gì, hắn vừa rồi cũng không lên tiếng giúp Trương Dương, nguyên nhân rất đơn giản, trên tình cảm hắn đầu tiên phải đứng trên thượng của Văn gia, Văn Hạo Nam không mở miệng, nếu mình ra mặt thì như vậy khẳng định sẽ làm Văn Hạo Nam trong lòng không vui.

Văn Hạo Nam nói: "Hắn nếu có thể tìm tới nơi này, chứng minh hắn có rất nhiều chuyện không nói cho tôi biết, hắn muốn làm anh hùng, muốn một mình cứu Sophia ra, lại muốn trở thành ân nhân của Văn gia khi chúng ta, khiến tôi không thể không thừa nhận ân huệ của hắn, ha ha, chỉ tiếc, tôi không cần, bất kể hắn có xuất hiện hay không thì tôi cũng có thể cứu Sophia về, hắn không phải là cứu thế chủ gì cả."

Lý Vĩ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Văn Hạo Nam nói: "Người này làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có mục đích, tôi cũng không có hứng thú đối với chuyện của hắn, hắn muốn làm cái gì thì đi mà giải thích với cảnh sát."

Trương đại quan nhân bị đưa tới phân cục Phú Sơn, đại đội trưởng phụ trách hành động lần này Nhâm Chính Hạo tiến hành tra hỏi hắn, sau khi chứng thực thân phận của Trương Dương, vẻ mặt của Nhâm Chính Hạo thoáng dịu đi, hắn bảo thủ hạ rót một ly trà cho Trương Dương: "Bí thư Trương,chúng tôi mời anh tới đây chủ yếu là có một số việc muốn làm rõ."

Biểu hiện của Trương đại quan nhân cũng có chút hợp tác: "Có chỗ nào không rõ thì anh cứ hỏi, tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức."Đây không phải là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mà là Trương Dương quả thực không càn thiết phải làm ầm ĩ với cảnh sát, chuyện đêm nay quả thực có chút bất lợi đối với hắn, Trương đại quan nhân lúc này đang lặng lẽ chảy vuốt mạch suy nghĩ.

Nhâm Chính Hạo nói: "Anh là sao mà biết được Sophiabị giấu dưới cống của cầu hình vòm? Vào làm sao có thể tìm được cô ta trước cả cảnh sát?"

Trương đại quan nhân không giải thích được, hắn không thể nói với đám cảnh sát này là hắn thông qua nghe trộm đối thoại của Văn Hạo Nam và Phan Cường, mới phân tích ra Phan Cường có thể giấu Sophia ở đâu, Văn Hạo Nam không nói câu nào bỏ đi, chẳng khác nào ném cho mình nan đề, nếu Trương Dương nói ra tình hình thực tế thì chẳng khác nào thừa nhận hắn nghe trộm điện thoại của Văn Hạo Nam, nhưng nếu hắn không nói thật, hắn sẽ không thể giải thích mình vì sao xuất hiện ở hiện trường. Trương đại quan nhân trong nhất thời lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi nhận được tin tức, Phan Cường xuất hiện ở gần đây, cho nên tôi tới đây tìm kiếm."

"Ai nói với anh tin tức này? Ai có thể chứng minh giúp anh?"

Trương Dương nói: "Thám tử tư của Kinh thành rất nhiều, chỉ cần bỏ ra nhiều tiền là có thể làm được rất nhiều chuyện cực nhanh."

Nhâm Chính Hạo nói: "Bí thư Trương, anh trả lời như vậy rất khó để người ta hài lòng, tôi khuyên anh hãy thật thà trả lời câu hỏi của tôi, như vậy sẽ rất có lợi cho anh."

Trương Dương cười nói: "Anh sẽ không hoài nghi tôi có liên quan tới vụ án này đấy chứ?"

Nhâm Chính Hạo nói: "Tôi đang thử làm rõ chân tướng, trước khi chân tướng sáng tỏ thì tôi có quyền hoài nghi tất cả."

Trương Dương nói: "Các anh không nhìn thấy túi dưỡng khí trong cống à? Nếu tôi tới đó chậm hơn một chút, cô ta có thể sẽ ngạt thở mà chết, các anh tuy rằng xuất hiện bên trên cầu, nhưng từ trên cầu xuống tới cống, chờ tới khi các anh phát hiện được cô ta thì đã muộn mất rồi, tôi là tới cứu người, điểm này không có gì không có gì mà hoài nghi cả."

" Theo như tôi biết thì Sophia ở hiện trường triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải các anh mà bị bắt cóc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.