Tiết lão nói: "Năng lực bản thân của hắn không tồi, lúc trước nếu không phải là con trai của hắn gây chuyện, thì vẫn yên lành ở Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy rồi."
Tiết Thế Luân nói: "Tái ông mất ngựa mới biết là phúc, trải qua vấp váp ngày đó, lần này không ngờ khoảng cách với Trung ương càng gần hơn."
Tiết lão mỉm cười nói: "Có phải rất hâm mộ hay không?"
Tiết Thế Luân cười cười lắc đầu: "Có gì mà hâm mộ? Hắn chưa chắc đã đi được đường sáng, hắn là đi trên cầu độc mộc, làm quan và kinh thương, mọi người ai cũng có cái tự tại riêng. Theo con thấy, Kiều Chấn Lương không tự tại bằng con."
Tiết lão vẻ mặt nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
Tiết Thế Luân cười nói: "Đương nhiên là thật, con đã bao giờ lừa cha chưa?"
Tiết lão cười ha ha, nói: "Trước đây con không dám, có điều hiện tại cha già rồi, già đến hồ đồ luôn, con không chừng có gan lừa cha đấy."
Tiết Thế Luân nói: "Cha, cha vĩnh viễn là người con tôn kính nhất."
Tiết lão nói: "Đừng chuốc mê hồn dược cho cha, lần này con thế nào cũng muốn giúp cha tổ chức thọ yến này, rốt cuộc là có mục đích gì?"
" Không có mục đích gì cả, chỉ là muốn mượn chuyện này để biểu đạt hiếu tâm của con một chút."
Tiết lão nói: "Hiếu tâm không cần phải biểu đạt." Nói xong câu đó, tay ông ta vỗ lên gò đặt tên, nói: "Thế Luân, con có phải lo lắng về sau không cơ hội làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060387/chuong-1082-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.