Không cần Cố Dưỡng Dưỡng ra tay, đao chấn nhiếp cổ kim của Trương đại quan nhân đã khiến đầu bếp lớn nhỏ của Tử Kim các rung động, hiện tại không coa ai hoài nghi câu nói vừa rồi của Cố Dưỡng Dưỡng, nếu Trương Dương nói đao công của mình là đệ nhị thiên hạ thì không ai dám xưng đệ nhất, đậu hủ nước vốn cắt mỏng đã cực khó, huống chi hắn còn trực tiếp thái trên tay Cố Dưỡng Dưỡng, đã khó lại càng thêm khó, lòng bàn tay không bằng phẳng, đối với nắm giữ đao cũng phải vừa đúng, chỉ hơi vô ý thì chẳng những không cắt được mà còn cắt vào da thịt của Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng Trương Dương cắt xong một khối, Cố Dưỡng Dưỡng lại lông tóc cũng không tổn hao gì, loại đao này rất kinh người.
Đồng thời đám người này cũng bội phục sự can đảm của Cố Dưỡng Dưỡng, đổi thành người khác thì thật sự là không có gan xòe tay ra làm thớt cho Trương Dương.
Viên Phương xem xong màn biểu diễn của hai người, quả thật là bộ phục sát đất, mình không có loại bản sự đó, người Phùng Cảnh Lượng mời đến quả nhiên là cao nhân.
Phùng Cảnh Lượng là tới đây mời Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đi ăn cơm, Trương Dương nói với Viên Phương: "Viên sư phó, món này giao cho anh làm, chúng tôi còn có việc khác phải thương lượng."
Viên Phương lúc này đã phục Trương Dương đến cực điểm, hắn gật đầu: "Trương sư phó yên tâm."
Trở lại phòng, Phùng Cảnh Lượng kể lại chuyện vừa rồi cho Tiết Vĩ Đồng và Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060386/chuong-1082-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.