Trương đại quan chỉ muốn vất tên tiểu tử này từ trên tầng xuống đất, mặt Văn Hạo Nam lộ ra nụ cười hữu hảo, gã mỉm cười nói: “Sao thế? Tắt máy điện thoại, không nghe điện thoại, trốn biệt không muốn gặp mọi người à!”
Trương đại quan hơi khó xử, hắn cười nói: “Tôi có gì mà phải trốn? Điện thoại hết pin, tôi vừa tắm xong, làm sao trần truồng nghe điện thoại được.”
Cao Liêm Minh nói: “Tôi biết là anh có ở đây mà.”
Trương Dương trừng mắt với gã: “Chỉ có anh là thông minh!”
Cao Liêm Min lè lưỡi: “Là chú Vinh muốn tìm anh.”
Văn Hạo Nam mỉm cười: “Liêm Minh, anh đi ra ngoài chút, để hai anh em tôi nói chuyện riêng một lúc.”
Cao Liêm Minh gật đầu rời đi.
Trương Dương cười với Văn Hạo Nam, rồi chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi đi!”
Văn Hạo Nam ngồi xuống, Trương Dương rót cho gã một cốc trà đặt trước mặt. Văn Hạo Nam vỗ vỗ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Cậu cũng ngồi đi, người đứng kẻ ngồi như thế này tôi không quen.”
Trương Dương cũng ngồi xuống bên cạnh gã, trong lòng đang nghĩ, lần này thì hay rồi, hóa ra hắn đã chọn nhầm mục tiêu.
Văn Hạo Nam nói: “Người anh em à, hình như anh xa cách với tôi nhiều rồi.”
Trương Dương cười nói: “Đâu có, vì chuyện này ấy mà, hì hì, tôi hơi ngại.” Sự việc thay đổi quá nhanh, mặc dù đầu óc Trương đại quan rất linh hoạt, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi ngại ngùng, đối mặt với Văn Hạo Nam thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060360/chuong-1073-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.