Trương Dương uống rất nhiều, uống đến cuối cùng, Ngưu Văn Cường bò ra bàn ngủ, Trương Dương giúp Đổng Hân Vũ đưa gã lên xe, Đổng Hân Vũ và Ngưu Văn Cường rời đi.
Sau khi Trương Dương tạm biệt cha con Phùng Thiên Du, hắn ngồi lên xe, Kiều Mộng Viện chủ động đảm nhận chức trách lái xe, nhìn Trương Dương ngồi yên trên ghế phụ lái rồi, cô mới khởi động xe.
Trương Dương nói: “Tôi không muốn về!”
Kiều Mộng Viện gật đầu nói: “Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi.”
Trương Dương nói: “Tôi muốn nhìn mặt trời lên!”
Kiều Mộng Viện nói: “Được, chúng ta đến cửa Thái Bình xem mặt trời lên được không? Cửa Thái Bình là nơi tốt nhất ở Bắc Cảng để ngắm mặt trời lên.”
Trương Dương gật đầu.
Khi đến cửa Thái Bình đã là 1 giờ đêm, Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương bên cạnh mình, phát hiện ra hắn mở đôi mắt, chăm chú nhìn cô, Kiều Mộng Viện đỏ mặt nói: “Anh nhìn tôi chằm chằm vậy làm gì?”
Trương Dương nói: “Không có gì, chỉ là tôi muốn nhìn thôi!”
Kiều Mộng Viện nói: “Còn lâu trời mới sáng, anh có thể tranh thủ nghỉ một lát.”
Trương Dương nói: “Cô thì sao?”
Kiều Mộng Viện đáp: “Tôi không buồn ngủ.”
“Không buồn ngủ hay là không yên tâm về tôi?”
Kiều Mộng Viện nói: “Cả hai.”
Trương Dương cười, hắn đẩy cửa xe đến đằng sau, hạ bằng chiếc ghế sau, vừa vặn là một chiếc giường lớn, Trương Dương nằm lên đó, vẫy vẫy tay với Kiều Mộng Viện: “Thoải mái lắm, có muốn đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060359/chuong-1073-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.