Trần Ái Quốc nói: "Hắn nổi tiếng là giỏi đánh nhau,tính khí cũng không tốt, năm đó đám người cùng tuổi của thôn Tiểu Thạch Oa không ai là không sợ hắn, có điều hắn đối với đám thanh niên trí thức chúng tôi thì không tồi."
Trương Dương gật đầu, đối với người cha chưa bao giờ gặp này, ấn tượng của hắn bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng.
Trần Ái Quốc nói: "Thôn Tiểu Thạch Oa là nơi hẻo lánh, thanh niên trí thức xuống đây cũng chỉ có tám người, tôi cũng có chút ấn tượng với vị nữ sĩ mà cậu cõng..."
Trương Dương hai mắt sáng ngời, Trần Ái Quốc cuối cùng cũng nguyện ý kể lại chuyện xưa rồi.
Trần Ái Quốc từ trong ví lấy ra một bức ảnh, bức ảnh đó là một bức ảnh chụp chung, Trương Dương cũng có, có điều bức cho không rõ bằng bức của Trần Ái Quốc, Trần Ái Quốc chỉ vào ảnh, nói: "Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, tôi, Trần Thiên Trọng..."
Trương Dương trong lòng thầm cảm khái, sáu người này mình đều biết tất cả, trừ Vương Quân Dao có thể đang sống với thân phận khác và Trần Ái Quốc trước mắt ra, những người khác đều đã chết rồi.
Trần Ái Quốc chỉ chỉ vào một nam tử lùn nhất: "Hắn tên là Mẫn Cương, chết sớm nhất, được chôn ở mảnh đồi phía sau, đất đá của thôn Tiểu Thạch Oa vùi lấp hắn, khi đào ra được thì tắt thở."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ lại thêm một người chết, xem ra thôn Tiểu Thạch Oa thật đúng là một khối hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060251/chuong-1036-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.