Trương Dương nói: "Ông trẻ, để cháu nói cho ông hay, người chết chính là thân nhân của cháu, người khóc bên trong là bạn gái của cháu, ông có hiểu không?"
Trương Sĩ Hồng nghe đến đây thì nói: "Đối tượng của cậu à?"
Trương Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, Trương Sĩ Hồng nói: "Vậy chính là người nhà chúng ta rồi, người nhà mình mà không giúp thì chúng ta còn tính là người nhà không?" Ông ta nói với Chu Hữu Lượng: "Bí thư chi bộ Chu, chuyện này là chuyện nhà của Trương gia chúng tôi, không liên quan tới người khác, mấy gian nhà ở phía sau trường học cũng không là của nhà nước, kể ra còn là đất cắt cho Trương gia chúng tôi."
Trương lão gia tử phất phất tay nói: "Mọi người tản đi, chuyện của Trương gia chúng tôi, không cần nhiều người như vậy xem náo nhiệt làm gì."
Chu Hữu Lượng nghe rõ ràng, hắn hừ lạnh một tiếng xoay người bước đi, nếu thằng cha này đi rồi thì thôi đi, nhưng khi đi lại còn thấp giọng lẩm bẩm: "Tuyệt hộ đầu (thằng tuyệt hậu)!"
Người khác không nghe thấy nhưng Trương đại quan nhân thì lại nghe rõ, hắn nói với Trương Sĩ Hồng: "Ông trẻ, hắn nói ông tuyệt hộ đầu là ý gì?"
Trương Sĩ Hồng tức giận đến nỗi cả người run rẩy, đây không phải là Trương Dương rắp tâm đặt chuyện, Chu Hữu Lượng quả thực nói như vậy, Trương Sĩ Hồng giận dữ hét: "Tam cẩu tử, mày đứng lại cho tao!" Trương lão gia tử tức giận đến nói kêu cả tên lúc nhỏ của bí thư chi bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060250/chuong-1036-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.