Nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của Trương Dương, trong trí nhớ của Thường Hải Tâm, thằng cha này trước giờ đều là sinh long hoạt hổ, chưa bao giờ giống như hôm nay, cô ta đau lòng nói: "Anh đó, đã báo anh tối qua đừng có tới rồi, em nghe nói sau khi làm chuyện đó, dính mưa rất dễ bị bệnh." Nói tới đây mặt lại đỏ lên vì xấu hổ.
Trương đại quan nhân cười nói: "Không sao, anh khỏi ngay ý mà, tối nay hai ta lại tái chiến ba trăm hiệp."
Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: "Thật sự là không chịu nổi anh, anh không muốn sống nữa à?"
Đang nói chuyện thì Phó Trường Chinh đưa thuốc tới.
Trương Dương nhận lấy thảo dược đã sắc xong, uống ừng ực rồi nói với Phó Trường Chinh: "Bảo Chu Sơn Hổ chuẩn bị xe, tôi phải tới bộ tuyên truyền thị ủy một chuyến."
Thường Hải Tâm không che giấu được tình cảm trong lòng: "Đừng mà, anh đã thế này rồi, về nghỉ ngơi đi."
Trương Dương nói: "Anh không sao, chỉ bị chút phong hàn thôi. Hắt xì."
Thường Hải Tâm nhìn thấy hắn kiên trì muốn đi, chủ động xin đi giết giặc nói: "Thế này đi, dù sao em cũng phải tới thị lý làm việc, em đưa anh đi."
Trương Dương gật đầu, trước khi đi gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông cả đêm rồi chưa ngủ, nửa đêm trước thì bận cứu hỏa, nửa đêm sau thì điều tra tình huống hoả hoạn ở hiện trường, đến bây giờ nguyên nhân hoả hoạn đã cơ bản được điều tra xong, Trình Diễm Đông trầm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060215/chuong-1025-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.