Trương đại quan nhân cười nói: "Cái này gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn!"
Bên ngoài bỗng nhiên xẹt lên một tia sáng, chiếu rọi cả căn phòng bên trong, chợt một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ, Thường Hải Tâm hét lên một tiếng, chui vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người hắn.
Bên ngoài nổi gió, hạt mưa to như hạt đậu hắt vào cửa sổ, Thường Hải Tâm nói khẽ: "mưa to quá!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Mưa gió có to đến mấy cũng không việc gì phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn là bến cảng cho em." hắn giang tay ra ôm lấy kheo chân của Thường Hải Tâm rồi nhấc cả người cô ta lên, đưa tới phòng nghỉ ở bên cạnh.
Cơn mưa xuân này mãi không tạnh, Trương đại quan nhân sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã không thể không bò dậy từ trong ôn nhu, đội mưa tới văn phòng của mình, đành chịu thôi, chỉ có mượn sự yểm hộ của màn mưa mới an toàn, vạn nhất để người ta nhìn thấy bí thư thị ủy đêm khuya lẻn vào văn phòng của bí thư đoàn ủy, chỉ sợ chuyện này sẽ rất náo nhiệt.
Thằng cha này tắm nước nóng rồi lên giường nghỉ ngơi, còn cách bốn tiếng nữa mới đến giờ đi làm.
Vừa hay có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này để súc tinh dưỡng duệ.
Giấc ngủ này rất sâu, Trương đại quan nhân ở trong mộng tựa hồ bị ngươi ta trần truồng ném vào trong sa mạc không người, ánh dươi gay gắt chiếu xuống, tựa hồ khiến tất cả hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060214/chuong-1024-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.