Trương đại quan nhân nói: "Chết có thể đồng huyệt quả thật không tồi, thế nhưng anh càng muốn sống ngủ cùng một chỗ, hai bộ xương khô ôm cùng một chỗ, cảm giác rõ ràng kém hơn so với thân thể."
Lệ Phù thối nói: "Chết đến nơi, anh còn muốn lưu manh."
Trương Dương nói: "Thật sự phải chết không thể nghi ngờ, vậy hai ta trong khoảng thời gian này làm gì?"
Lệ Phù im lặng, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Dù sao cũng phải chết, anh muốn như thế nào thì thế nào, em là một thiếu nữ đánh không lại anh, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng." Lệ Phù nói ra những lời này, trong lòng mang theo vài phần e thẹn, nhưng lại khổ sở nói không nên lời, nếu như không phải vì mình, Trương Dương làm sao rơi vào tuyệt cảnh như vậy?
Trương Dương đi tới trước mặt của cô ấy, nâng cằm của cô ấy, muốn hôn vào môi của cô ấy, Lệ Phù che bờ môi của hắn lại nói: "Em sẽ truyền nhiễm anh."
Trương Dương nói: "Bị nhiễm thì thế nào? Có nghe nói qua sắc đảm bao thiên hay không? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
Lệ Phù bỗng nhiên ôm cái cổ của Trương Dương, thấp giọng nức nở, Trương Dương biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ cái gì, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "Đừng khóc, cho dù chúng ta không ra được, chúng ta cũng sẽ không đoản mệnh như vậy, chúng ta thẳng thắn ở chỗ này sinh đứa nhỏ, chờ thêm vài năm đi ra ngoài, mang một đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2059844/chuong-890-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.