Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười nói: "Cút! Đức hạnh của cậu thế nào tôi biết rõ? Trước giờ luôn là một đám con gái vây quanh cậu!"
Trương Dương nói: "Một đám thì một đám, nhưng vì sao tôi không thể yêu thầm người khác?"
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Trên tình cảm tôi là một người thất bại."
Trương Dương nói: "Không đâu, Ngô Minh đó chẳng phải giống như ruồi bọ cả ngày vây quanh chị hay sao?"
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Đừng có nói xấu sau lưng người ta, Ngô Minh ở sau lưng cũng không nói xấu gì cậu cả!"
Trương Dương nói: "Đó là hắn âm hiểm, hắn biết chị là chị của tôi, ở trước mặt chị nói xấu tôi chỉ có thể khiến chị phản cảm với hắn."
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu rất thông minh, chuyện gì cũng có thể nhìn rõ, nhưng mỗi lần xung động lên là liền gây ra chuyện."
Trương Dương nói: "Tôi phát hiện thế giới này không có gì khác với trước đây, chị không chọc người khác thì người khác cũng chọc chị, muốn sống bình an là điều không thể!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Ôi, cậu nói chuyện cứ như ông già ấy, trước đây mà cậu nói là khi nào? Cậu được bao lớn rồi!"
Trương đại quan nhân trong lòng buồn cười lắm, ngoài miệng thì nói: "Nói ra chỉ sợ dọa chết chị thôi!" Hắn cũng nói thật, chuyện thời Đại Tùy Lưu Diễm Hồng chỉ được nghe nói trong giới hạn mà thôi.
Lưu Diễm Hồng giơ đũa lên gõ và đầu hắn một cái: "đừng có giả vờ giả vịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2059371/chuong-731-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.