Chương trước
Chương sau
Mạnh Tường còn chưa rõ là có chuyện gì thì thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gã cũng bị dọa cho toát mồ hôi hột, con mẹ nó, thằng ôn này là người hay quỷ vậy?

Trương Dương chỉ dọa gã chút thôi, nhưng mấy cảnh sát ở bênh cạnh lại không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng Trương Dương muốn gây bất lợi cho Mạnh Tường, liền hô lên: "bảo vệ cục trưởng!" Một cảnh sát trẻ tuổi trong số đó vì quá khẩn trương, soạt một cái rút súng ra, mũi súng chỉ vào Trương Dương: "Giơ tay lên... nằm xuống đất.. hai tay đặt sau gáy..."

Trương Dương đột nhiên quay dầu lại, tức giận nhìn tên cảnh sát trẻ đó: "Mày con mẹ nó nói cái gì cơ?"

Mạnh Tường so với Trương Dương còn khẩn trương hơn, gã biết bối cảnh của Trương Dương, nhưng những cảnh sát đi cùng hắn thì không biết, gã vội vàng nói: "Đừng nổ súng, bỏ súng xuông!" Gã thấy chuyện vốn không nên trở thành như thế này.

Một chiếc Audi hối hả chạy tới hiện trường, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh cùng hai cán bộ khu khai phá đi xuống, thật ra Liêu Bác Sinh chỉ là trùng hợp đi qua đây, nếu không phải nhìn thấy nhiều xe cảnh sát như vậy, bản thân y cũng quên mất đây là mệnh lệnh của mình, Mạnh Tường nhìn thấy Liêu Bác Sinh tới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm anh con mẹ nó hạ cho tôi cái mệnh lệnh chó chết gì thế này, loại chuyện đắc tội với người ta này anh không tự mình đi làm, lại bắt tôi giơ đầu chịu báng, bảo tôi ra làm kẻ đầu thối, thằng ôn Trương Dương này quá khó đối phó. Mạnh Tường rất biết mỉa mai, gã nói với Trương Dương một câu: "Lãnh đạo của chúng tôi tới rồi, có gì bất mãn thì anh tìm ông ta mà nói." Giọng nói không lớn, Trương Dương có thể nghe thấy, nhưng Liêu Bác Sinh thì lại không nghe được, ý đồ trốn tránh trách nhiệm của Mạnh Tường rất rõ ràng.

Trương Dương nheo mắt lại, khinh thường nhìn Liêu Bác Sinh, vị thư ký trưởng chính phủ thành phố Đông Giang, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang này hiện tại cuối cùng cũng ra mặt rồi.

Liêu Bác Sinh khí thế vẫn rất thịnh, ít nhất cho tới bây giờ y cho rằng tất cả vẫn không thoát khỏi tầm khống chế của mình, biểu hiện của phía Nam Tích quá khẩn trương, cũng quá kích tiến, chuyện nước bị ô nhiễm nếu đã xảy ra, hai bên nên tâm bình khí hòa tham thảo phương pháp giải quyết vấn đề chứ không phải là đối kháng, Liêu Bác Sinh vừa rồi cũng gọi điện thoại cho phía thành phố Nam Tích, y sai cảnh sát tới đây cũng không phải là để nhằm vào Trương Dương, mà là để khống chế dư luận, y không muốn chuyện nước ô nhiễm bị đưa tin ra ngoài, kinh nghiệm công tác trường kỳ cho y biết, chuyện chỉ cần có dư luận tham dự vào thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Liêu Bác Sinh quan sát Trương Dương rồi nói: "Cậu là Trương Dương?"

Trương Dương gật đầu nói: "Là tôi!"

Liêu Bác Sinh nói: "Có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm tôi giải quyết, đừng kích động, mọi người đều là đồng chí, đừng phát sinh mâu thuẫn bên trong."

Trương Dương nghĩ thầm ông đúng là đứng nói thì không đau lưng, hôm nay sau khi tới Đông Giang lại không tìm được ông, hiện tại lộ diện rồi thì tư thái lại bày ra rõ cao. Trương Dương nói: "Tôi sáng hôm nay đã tới tìm ông rồi, nhưng chủ nhiệm Lêu ông cũng khó tìm quá!"

Liêu Bác Sinh nói: "Khu khai phá mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm, buổi sáng tôi đi họp, án chiếu theo quy định của thị lý thì phải tắt di động."

Trương Dương chỉ vào cảnh sát ở xung quanh, nói: "Chủ nhiệm Liêu, tôi phạm tội gì mà ông bảo nhiều cảnh sát như vậy tới vây tôi?"

Liêu Bác Sinh cười nói: "Hiểu lầm thôi!" Chuyện đã phát triển tới mức này, y không ngờ còn không biết xấu hổ nói ra hai chữ hiểu lầm này, người muốn làm chính trị, tố chất tâm lý chính là phải như vậy, Liêu Bác Sinh tỏ ý bảo Trương Dương và y đi sang một bên nói chuyện, Liêu Bác Sinh nói khẽ: "Tiểu Trương, những phóng viên phóng viên có phải là cậu mời tới không?"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Chủ nhiệm Liêu, những cảnh sát này có phải là ông phái tới không?"

Liêu Bác Sinh nói: "Tiểu Trương à, quan hệ giữa hai thành phố Đông Giang và Nam Tích trước giờ luôn rất mật thiết, tôi hi vọng cậu phải xuất phát từ đại cục, đừng bởi vì lợi hại nhất thời mà xem nhẹ lợi ích lâu dài của hai bên." Những lời này của Liêu Bác Sinh thoát nghe thì rất lớn, nhưng trên thực tế thì không có nội dung gì, ở trong mắt Trương Dương thì chỉ là những lời sao rống, thiếu lực độ, Trương Dương nói: "Đại cục tôi không hiểu, lợi ích lâu dài tôi cũng không thấy được, tôi chỉ nhìn thấy khu vườn công nghiệp quốc tế các vị thải nước bẩn ngừng vào sông Thoan, mà đông đảo thị dân của chúng tôi bình thường chính là dùng nước sông Thoan để sinh hoạt. Là lợi ích của chúng tôi bị tổn hại, tôi đại biểu thị chính phủ, thị ủy Nam Tích trịnh trọng yêu cầu các vị dừng hành vi xả nước, dừng hành động làm ô nhiễm sông Thoan."

Liêu Bác Sinh nói: "Tiểu Trương, tình huống cụ thể chắc là cậu chưa rõ, công nhân của chúng tôi đang sửa gấp ống nước, trước mắt tiến triển rất thuận lợi."

Trương Dương nói: "Sửa gấp và dừng xả là hai chuyện khác nhau, nếu biết đã tạo thành ô nhiễm nước, vì sao không lập tức đình chỉ xả nước? Chủ nhiệm Liêu, Nam Tích chúng tôi chẳng lẽ phải gánh chịu trường tai nạn mà các ông tạo ra ư?"

Liêu Bác Sinh cố kiên nhẫn nói: "Tiểu Trương, tôi đã liên hệ với lãnh đạo của các cậu rồi, lần này tổn thất mang đến cho Nam Tích vì nước bị ô nhiễm, chúng tôi sẽ bồi thường, chuyện hôm nay liên quan tới hình tượng của chính phủ, cũng không thích hợp bị đưa tin, tiểu Trương, hy vọng cậu có thể xuất phát từ đại cục, trăm ngàn lần đừng bởi vì xung động nhất thời mà bôi nhọ chính phủ chúng tôi.”

Trương Dương phát hỏa rồi, rõ ràng là họ làm việc xấu, sao ngược lại thành mình bôi nhọ chính phủ? Trương Dương nói: "Là ai bôi nhọ chính phủ? Nam Tích chúng tôi là phía bị hại, cho dù những phóng viên này là tôi mời tới, cũng chẳng qua là muốn nói ra sự thực thôi, sao? Đã là các ông làm sai, vì sao lại sợ công chúng biết?"

Liêu Bác Sinh nói: "Tiểu Trương, cậu bảo phóng viên đưa tin chuyện này chỉ tổ tạo thành tình tự tiêu cực trên xã hội, cũng không có lợi gì cho giải quyết vấn đề." Lúc này một cán bộ dưới tay y đi tới, mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Chủ nhiệm Liêu, chỗ hở của ống xả đã được hàn xong rồi, chắc là trong nửa tiếng nữa sẽ có thể giải quyết vấn đề nước bẩn."

Liêu Bác Sinh nghe thấy tin tức này không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có chút đắc ý liếc Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu thấy chưa, tôi đâu có lừa cậu, từ lúc nước bẩn bị rò, chúng tôi đã đầu nhập tất cả lực lượng kỹ thuật có khả năng đi giải quyết, chuyện này sắp được giải quyết xong rồi. Thế này đi, tôi và cậu cùng tới hiện trường sửa chữa xem."

Trương Dương nghe nói ông xả nước bẩn đã được hàn xong, hỏa khí trong lòng tất nhiên là đỡ đi nhiều, hắn gật đầu nói: "Đi thì đi, để các phóng viên cùng đi đi!"

Liêu Bác Sinh do dự một chút rồi lập tức gật đầu, chỉ cần ông xả bị rò được hàn xong, chuyện xấu sẽ thành chuyện tốt, trọng điểm tuyên truyền tin tức có thể từ vạch trần ô nhiễm biến thành ca tụng bọn họ sửa chữa kịp thời, tin tức đều là do con người viết, chỉ cần bỏ chút công phu là có thể lái theo phương hướng phát triển có lợi đối với mình.

Mạnh Tường nhìn Trương Dương và mấy phóng viên đó đi theo Liêu Bác Sinh tới hiện trường sửa chữa, trong lòng càng cảm thấy tức giận, Liêu Bác Sinh này thật là bỉ ổi, bảo gã đến điều tra đám phóng viên này, rồi vòng một vòng lại thành y là người tốt, thế này chẳng phải là bán đứng phía cục công an bọn họ sao?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.