Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Viết bản thảo xong thì đưa tôi xem trước, tôi hài lòng thì mới được đăng!"

Sau khi hoàn thành quay chụp, Quách Chí Giang điều khiển trực thăng đưa bọn Trương Dương tới quảng trường khu khai phá, xe của bọn Trương Dương đỗ ở gần đó.

Trương Dương giơ ngón tay cái về phía Quách Chí Giang, lớn tiếng nói: "Chơi tôi xong việc này sẽ mời cậu ăn cơm!"

Quách Chí Giang giơ ngón tay cái về phía hắn, rồi điều khiển trực thẳng nhanh chóng bay đi xa.

Mấy người Trương Dương và Lưu Hi Văn còn chưa kịp lên xe, liền nghe thấy tiếng còi xe xe cảnh sát, bảy chiếc xe cảnh sát của phân cục khu khai phá Đông Giang gầm rú phóng tới, vây lấy bọn họ, cục trưởng phân cục khu khai phá Đông Giang Mạnh Tường mặc một thân cảnh, vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện trước mặt bọn họ, gã là phụng mệnh mà tới.

Trương Dương không ngờ đám cảnh sát này lại tới nhanh như vậy, hắn nói với Lưu Hi Văn: "Đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi lo."

Mạnh Tường đi tới trước mặt bọn họ, giơ tay chào họ rồi nói: "Các vị đồng chí phóng viên, xin mọi người giao ra tất cả thiết bị chụp ảnh, chúng tôi cần kiểm tra."

Trương Dương nói: "Vì sao?"

Mạnh Tường trước khi đến đã biết thân phận của Trương Dương, uy danh của Trương Dương trong thể chế Bình Hải rất nhiều người đều biết đến, Mạnh Tường ở sâu trong lòng không muốn nhận công tác này, nhưng cấp trên áp xuống, nhất định phải phong tỏa chuyện lần này, không được để giới truyền thông tham gia vào, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh đã hạ tử mệnh lệnh cho Mạnh Tường, Mạnh Tường thật sự là không thể đùn đẩy được, ánh mắt của gã chiếu vào Trương Dương, vẻ mặt dịu đi, nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi là phân cục trưởng khu khai phá Đông Giang Mạnh Tường, chúng tôi hoài nghi những phóng viên này đã chụp được một số cảnh không được phép, chuyện này liên quan đến cơ mật của quốc gia, cho nên phải tiếp nhận kiểm tra toàn diện."

Trương Dương nói: "Cơ mật quốc gia á? An toàn quốc gia là cục Quốc An đến quản, hình như không tới lượt cục công an các vị đâu!"

Mạnh Tường nói: "Chủ nhiệm Trương, mọi người đều là người trong thể chế, hy vọng anh đừng làm khó tôi!"

Trương Dương nói: "Ai làm khó anh? Anh là cục trưởng công an, chức trách của anh là duy hộ chính nghĩa, trừ bạo an dân, không phải tìm tới những công dân nước cộng hòa tuân thủ pháp luật như chúng tôi để làm khó, cái gì cơ mật quốc gia cơ? Nước Sông Thoan ô nhiễm lúc nào thành cơ mật quốc gia vậy? Anh khi chấp hành mệnh lệnh có nghĩ tới mình đang làm gì hay không? Anh đang giúp chính phủ khu khai phá Đông Giang các anh che giấu một tin xấu, một tin xấu khiến người dân Bình Hải khinh bỉ đó."

Mạnh Tường nói: "Chủ nhiệm Trương, rất xin lỗi, mời anh tới phân cục một chuyến, hiệp trợ chúng tôi điều tra!"

Trương đại quan nhân phát hỏa rồi: "Hiệp trợ điều tra? Tôi là làm trái pháp luật hay làm loạn kỷ cương? Anh dựa vào gì mà đòi bắt tôi tới phân cục? Tôi nói cho các anh biết nhé, lập tức tản đi cho tôi, nếu không hôm nay không xong với tôi đâu!"

Mạnh Tường hai mắt nghiêm lại, sự kiêu ngạo của người này hắn đã nghe nói vô số lần, nhưng giáp mặt lĩnh giáo lại là lần đầu tiên. Mạnh Tường liếc sang mấy người kia bọn Lưu Hi Văn, lạnh lùng nói: "Kiểm tra bọn họ!"

]Trương Dương hôm nay triệt để bị chọc giận rồi, hắn cản ở trước mặt bọn Lưu Hi Văn, hừ lạnh một tiếng, chỉ vào hơn ba mươi công an đặc công ở trước mặt, nói: "Tôi cũng muốn xem xem, ai con mẹ nó dám tới đây nào!"

Mày rậm của Mạnh Tường nhíu chặt lại, gã đánh mắt ra hiệu cho trợ thủ ở bên cạnh, chuyện này hôm nay phải áp dụng một số thủ đoạn, nếu không thì không chấn nhiếp được thằng ôn con bố láo này.

Trợ thủ Dương Đông Lượng của Mạnh Tường là cao thủ bác kích tự do, ở trong cuộc thi võ đặc công tỉnh nhiều lần giành được chức quán quân, Mạnh Tường đối với Dương Đông Lượng rất có lòng tin, gã trước khi đến đã suy nghĩ kỹ chuyện này, nếu như không cần thiết, gã cố gắng không muốn trở mặt với Trương Dương, nhưng thái độ của Trương Dương cũng quá man hoành, căn bản không có ý phối hợp công tác với họ, cho nên cần Dương Đông Lượng ra tay chấp nhiếp hắn một chút. Đừng nhìn bọn họ có tới hơn ba mươi công an đặc công tới, đa số đều được trang bị súng, nhưng người mà bọn họ phải đối diện dẫu sao cũng là cán bộ quốc gia và phóng viên, không phải tội phạm, đây mới là chỗ khó giải quyết.

Dương Đông Lượng nhìn thấy ánh mắt của cục trưởng thì cũng hiểu ý, hắn bước tới trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng nóng giận, lên xe uống trà trước đã!" Hắn vươn tay ra muốn nắm lấy vai Trương Dương, ở trong mắt hắn, chỉ cần mình chế trụ được Trương Dương, bức hắn rời khỏi hiện trường, mấy phóng viên khác khẳng định sẽ dễ đối phó thôi. Hắn tính là tóm lấy vai Trương Dương, rồi chế trụ cánh tay của hắn, dựa vào lực lượng của mình, khẳng định sẽ khiến Trương Dương cả người tê dại, mất đi năng lực phản kháng.

Bất kể là Mạnh Tường hay là Dương Đông Lượng đều sai rồi, bọn họ vẫn còn thiếu hiểu biết về vị Trương đại quan nhân trẻ tuổi mà kiêu ngạo này. Người kiêu ngạo bên trong quan trường khắp nơi đều có thể thấy được, nhưng sự kiêu ngạo chân chính tuyệt không phải là mù quáng, cũng cần phải có thực lực, có chỗ dựa.

Khi tay Dương Đông Lượng vỗ xuống, Trương Dương đã hiểu rõ mục đích của hắn, có điều Trương Dương không hề tránh, hắn căn bản không cho rằng Dương Đông Lượng sẽ tạo thành thương tổn đối với mình, một chưởng của Dương Đông Lượng chụp xuống vai Trương Dương, chỉ cảm thấy chỗ hạ tay xuống trơn tuột, giống như hoàn toàn không có lực, trong lòng Dương Đông Lượng không khỏi cả kinh, nhưng hắn ra tay rất nhanh, thức thứ hai đã lập tức được đánh ra, muốn vặn cánh tay của Trương Dương, Trương Dương ối dà một tiếng, thân thể hơn trầm xuống, tựa hồ như mất đi thăng bằng, hướng vào trong ngực Dương Đông Lượng.

Dương Đông Lượng cũng rất giảo hoạt, kêu lên một tiếng: "Chủ nhiệm Trương cẩn thận." hắn nắm lấy cổ tay của Trương Dương thừa cơ kéo vào lòng mình, hắn là muốn chế trụ Trương Dương, người ngoài không nhìn ra tiểu động tác của hắn, còn cho rằng là hắn có ý tốt muốn đỡ Trương Dương.

Cái mà Dương Đông Lượng đánh là bàn tính như ý, nhưng hắn lại đánh giá không đúng thực lực của Trương Dương, khi Trương Dương tới gần thân thể hắn, vai đột nhiên phát lực, cao thủ võ công đều biết, khoảng cách càng gần thì phát lực càng khó, Dương Đông Lượng căn bản không ngờ tới dưới điều kiện tiên quyết hai người gần nhau như vậy, mà vai của Trương Dương lại bộc phát ra được lực lượng cường đại dường ấy, hắn cảm thấy một cổ lực lượng từ vai Trương Dương giống như thủy triều đập vào ngực hắn, Dương Đông Lượng dưới lực lượng cường đại này hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hắn hự một tiếng, buông tay Trương Dương ra, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Coi như Dương Đông Lượng có chút bản lĩnh, không ngờ có thể chịu được một đòn này của Trương Dương mà không bay ra, nhưng hắn càng cố chịu thì thương tổn càng nặng, cổ họng bỗng dưng ngòn ngọt, một dòng nhiệt lưu không chịu được khống chế mà phun ra, một cú đâm này của Trương Dương khá độc, đâm cho Dương Đông Lượng hộc máu.

Cảnh sát ở xung quanh cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, tiếp xúc giữa hai người là chuyện chỉ trong nháy mắt, không ai rõ Dương Đông Lượng vì sao lại đột nhiên hộc máu.

Trương Dương nói: "Đồng chí cảnh sát này đúng là tốt quá, sức khỏe không tốt mà vẫn còn tới đỡ tôi, anh mau đi khám bệnh đi."

Dương Đông Lượng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng bị Trương Dương va cho một cú, khí huyết nhộn nhạo, trong nhất thời ngay cả nói cũng không nói ra được.

Mạnh Tường nhìn ra Dương Đông Lượng ăn đòn, gã nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, phiền anh phối hợp với công tác của chúng tôi."

Trương Dương nói: "Phối hợp cái gì? Tôi không có tội, các anh muốn bắt tôi thì cứ tới đây, tôi đảm bảo tôi nhất định sẽ không phản kháng! Quốc gia chúng ta là một xã hội pháp trị, đừng tưởng các khoác lên tấm da cảnh sát là có thể muốn làm gì thì làm, là có thể đại biểu cho pháp luật, phối hợp với các anh ư? Tôi nhổ vào! Biết cái gì gọi là không làm việc trái với lòng thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa không? Biết cái gì gọi là đúng lý hợp tình không? Chính là tôi đây! Đám người các anh tới đây muốn làm gì cho rằng tôi không biết à, trong lòng tôi biết rõ lắm đây, muốn bắt tôi ư? Con mẹ nó việc đéo gì phải giả vờ khách khí như vậy, mời tôi hiệp trợ điều tra ư, đm! Làm đĩ mà còn muốn lập đền thờ chinh tiết chính là các anh đó, không phải là muốn bắt tôi ư? Con mẹ nó lên hết đây! Dựa vào bản sự mà bắt tôi đi, đừng có đứng đó mà giả vờ tử tế!"

Mạnh Tường cũng phát hỏa rồi, thằng này cứng mềm đều không chịu. Là hán tử ai mà không có chút tính nóng? Trương Dương anh có khệnh hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp ban, Mạnh Tường tôi trên cấp bậc cũng đâu có kém gì anh, vả lại, ở trước mặt nhiều thuộc hạ của tôi như vậy, anh chửi tôi thành cái gì rồi, tôi hôm nay nếu cúi đầu làm cháu anh, sau này ở phân cục khu khai phá làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa? Nghĩ như vậy, Mạnh Tường liền đưa ra quyết định, gã gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương đối với chúng ta có chút hiểu lầm, mời chủ nhiệm Trương lên xe, chúng ta tới phân cục nói chuyện, đừng tranh luận ở đây để tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Bốn gã cảnh sát vây quanh Trương Dương, ý tứ của cục trưởng Mạnh rất rõ ràng. Bọn họ có nhiều người, bọn họ rất vững dạ. Nhưng không đợi vòng vây của họ thành hình, Trương Dương đã giống như điện xẹt xông tới trước mặt Mạnh Tường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.