Chương trước
Chương sau
Lưu Thành Bình không nói gì, chuyện của câu lạc bộ Thái Hồng y biết rõ, Thái Hồng Vân An và đội Thất Tinh của tỉnh Bình hải khi thi đấu, tổng giám đốc của câu lạc bộ Thái Hồng hối lộ trọng tài Chu Nghị mười vạn nhân dân tệ, khiến cho Chu Nghị trong trận đấu đưa ra những xử lý thiên vị, dẫn tới sân bóng rối loạn, tiếp theo đó đã xảy ra sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sập làm chấn động cả nước, Ủy ban thể dục thể thao quốc gia và hiệp hội bóng đã đối với chuyện này cũng xử lý cực kỳ nghiêm khắc, trực tiếp giáng cấp câu lạc bộ Thái Hồng, cũng tiến hành khởi tố tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng là Cao Dũng và trọng tài chính Chu Nghị, hai người cũng đều bởi vì tội nhận hối lộ và đút lót mà bị bỏ tù. Là lão bằng hữu nhiều năm của Triệu Vĩnh Phúc, Lưu Thành Bình cũng hiểu y rất rõ. Sau khi Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc trở về giải ngoại hạng thế tất sẽ có đại động tác.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi năm nay chuẩn bị dốc sức viện trợ, mục tiêu năm nay vào giải ngoại hạng chính là chức quán quân! Từ đó làm phấn chấn sĩ khí của Thái Hồng chúng tôi!"

Lưu Thành Bình nói: "Các câu lạc bộ lớn đều đang tích cực đầu tư, thực lực so với lúc các anh rời khỏi giải ngoại hàng thì tăng cường không ít, năm đầu tiên quay lại đã muốn đoạt chức quán quân, chỉ sợ là có chút khó khăn."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Đó là bởi vì, hiện tại giải ngoại hạng đã trở thành giải đấu được toàn dân chú ý, nếu có thể đoạt giải quán quân, chẳng khác nào tuyên truyền một hình tượng tốt nhất cho tập đoàn của chúng tôi, khoản đầu tư này rất đáng giá."

Lưu Thành Bình cười nói: "Tôi sau khi về kinh, sẽ gặp mặt với phía hiệp hội bóng đá, Vĩnh Phúc huynh tốt nhất hãy giành thời gian đi một chuyến, bàn bạc trực tiếp là tốt nhất."

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu nói: "Còn có một việc muốn kính nhờ, Cao Dũng đã ra tù, tôi muốn một lần nữa mời hắn đảm nhiệm chức tổng giám đốc câu lạc bộ Thái Hồng, phía hiệp hội bóng đã chắc sẽ gặp phiền phức, mong rằng hỗ trợ phối hợp một chút."

Lưu Thành Bình gật đầu, chuyện này thật sự chút khó khăn, dù sao Cao Dũng lần trước là vì đút lót mà bị tội bỏ tù, hiện tại tuy rằng được thả rồi, nhưng nhanh như vậy đã trở về vị trí quản lý câu lạc bộ, chỉ sợ có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt, Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc tương giao nhiều năm, Triệu Vĩnh Phúc đã mở lời, y cũng ngại từ chối, chỉ có thể tận lực giúp y thôi.

Lễ khai mạc của Vân An lần này tổ chức rất bình thường, không khí hội trường lạnh tanh, trên cơ bản không có bất kỳ phong trào sôi nổi nào, chỉ khi Ngưu gia quân vào sân, tiếng vỗ tay mới nhiều hơn được một chút.

Triệu Vĩnh Phúc nhìn chăm chú vào Ngưu Tuấn Sinh ở dưới đài, nói với Lưu Thành Bình: "Sau khi lễ khai mạc kết thúc, tôi an bài yến hội chiêu đãi ở khách sạn Thụy Long, tổng cộng hai mươi bàn."

Lưu Thành Bình cười nói: "Lại khiến Vĩnh Phúc huynh tốn tiền rồi."

Triệu Vĩnh Phúc cười ha ha, nói: "Tốn gì đâu, lấy của dân thì phải chi cho dân, đây cũng là một cách ủng hội đối với sự nghiệp thể dục thể thao nước nhà mà."

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, tất cả quan viên của thể dục thể thao đều thượng đại, Trương Dương và Lý Hồng Dương ngồi cùng một chỗ, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, liền nhìn thấy Ngưu Tuấn Sinh và đám đệ tử của y cũng lên xe, sau khi Ngưu Tuấn Sinh lên xe, không lập tức ngồi về phía sau mà nói với Trương Dương: "Đồng chí ngồi trên, ra sau ngồi đi!"

Thật ra chuyện vốn không có gì, nhưng Ngưu Tuấn Sinh khi nói chuyện trên mặt không có vẻ tươi cười, rất nghiêm túc, hơn nữa ngữ khí của y đầy vẻ ra lệnh, Trương đại quan nhân nghe rất khó chịu, Ngưu Tuấn Sinh anh tuy rằng là vị huấn luyện viên nổi danh, nhưng cũng không thể không coi ai ra gì như vậy được, tôi dù sao cũng là cán bộ cấp chính ban, anh bảo tôi ra sau ngồi là tôi phải đi à? Trương Dương vẻ mặt khinh thường nhìn Ngưu Tuấn Sinh: "Vì sao?"

Ngưu Tuấn Sinh trợn mắt lên: "Tôi nói này cậu thanh niên, sao cậu lắm lời thế?"

Trương Dương nói: "Tôi nói này đồng chí già, anh lịch sự chút có được không? Trên xe nhiều chỗ như thế, anh vì sao bắt tôi nhường chỗ?"

Lúc này chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường mới lên xe, nhìn thấy hai người đang cãi nhau, vội vàng nói: "Đều là người một nhà, thông cảm cho nhau đi, thông cảm cho nhau đi!"

Ngưu Tuấn Sinh bởi vì có thành tích, danh tiếng trong giới thể thao trong nước nhất thời phong quang vô hạn, tất nhiên cũng trở nên kiêu căng, bình thường quen nghe nịnh hót rồi, không ngờ lại chạm phải cái đinh như vậy, y cảm thấy rất mất mấy mặt, vươn tay ra định đánh Trương Dương, may mà Kim Thụ Cường ngăn cản.

Lý Hồng Dương cũng biết tính tình của Trương Dương, hắn chẳng buồn quan tâm danh khí của Ngưu Tuấn Sinh lớn thế nào, chọc giận hắn kiểu gì cũng ăn đòn! Lý Hồng Dương vội vàng đứng dậy cản trước người Trương Dương: "Ngồi chỗ của tôi đi, ngồi chỗ của tôi đi."

Trương Dương lạnh lùng nhìn Ngưu Tuấn Sinh, nghĩ thầm may cho mày đấy, không phải có hai người can thì lúc này mày đã bay ra ngoài xe rồi.

Ngưu Tuấn Sinh không ngồi, mà nhường cho nữ đệ tử Cao Minh của y ngồi, Cao Minh bị say xe. Lúc này người trên xe đều cảm thấy Trương Dương không đúng, kỳ thật Trương Dương cũng vô tội, hắn cũng không phải là người hẹp hòi, Ngưu Tuấn Sinh anh nếu trước đó khách khí một chút, nói rõ nguyên nhân ra, Trương Dương cũng sẽ nhường chỗ thôi, nhưng sau khi y đi lên, mặt mày vênh váo hất cằm ra lệnh bảo Trương Dương nhường chỗ ngồi, thế không phải là khi dễ người ta sao? Trương đại quan nhân sao có thể cun cút nghe lời được.

Ngưu Tuấn Sinh là hạng người được lý thì không chịu tha cho người khác, bình thường ngay cả chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường cũng ông khách khí với y, y căn bản không để loại cán bộ trẻ tuổi như Trương Dương vào trong mắt, dưới sự khuyên bảo của Kim Thụ Cường y ra sau ngồi, miệng thì vẫn lèm bèm: "Người trẻ tuổi bây giờ ngay cả một chút quan niệm đạo đức cũng không có!"

Trương Dương nghĩ thầm, tao cho dù không nhường chỗ cho mày thì cũng có liên quan gì tới đạo đức? Hắn mặc kệ Ngưu Tuấn Sinh, chỉ coi lời nói của y như gió thoảng bên tai, cũng may Ngưu Tuấn Sinh lèm bèm vài câu thấy Trương Dương không quan tâm thì cũng thấy chán, Trương Dương nhìn nhìn nữ vận động viên Cao Minh ở bên cạnh, cũng không thấy cô ta có dấu hiệu say xe.

Cao Minh ý thức được Trương Dương đang nhìn mình, lườm hắn một cái rồi quay mặt sang một bên.

Trương Dương cười thầm trong lòng, Cao Minh này thật sự coi mình là thiên nga trắng ư, nhìn bộ dạng của cô ta, mặt mày thì đầy tàng nhang, toàn thân không tìm ra được một chút hương vị nữ nhân nào, ánh mắt của Trương đại quan nhân tà ác nhìn nhìn ngực Cao Minh, sân bay hàng thật giá thật. Thật ra không chỉ riêng Cao Minh, đại đa số nữ vận động viên chạy đường dài đều là như vậy. Nhớ tới bộ ngực đẫy đà cao vút của Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân không khỏi lại bắt đầu lòng xuân nhộn nhạo. Có điều nhộn nhạo thì nhộn nhạo, thằng ôn này hiện tại trong lòng vẫn chưa nắm chắc, phản ứng của Thường Hải Tâm nằm ngoài dự kiến của hắn, đối với chuyện tối hôm qua không nhắc tới một chữ nào, chẳng lẽ cô bé này có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra? Trương đại quan nhân nghĩ không thông, Thường Hải Tâm trên phương diện tình cảm có vẻ là cô gái bảo thủ, hơn nữa tối hôm qua còn là lần đầu tiên của cô ta.

Tới khách sạn Thụy Long, trầm tư của Trương Dương cũng kết thúc, hắn đợi cho tới cuối cùng mới xuống xe, Lý Hồng Dương cùng hắn trước sau rời xe. Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương đừng nóng giận, tính tình của danh nhân tự nhiên là hơi kiêu một chút."

Trương Dương nói: "Tôi cũng chẳng thèm so đo với y."

Lý Hồng Dương vừa rồi nhìn thấy toàn trình sự việc, chuyện này quả thực không trách Trương Dương được, là Ngưu Tuấn Sinh kia quá kiêu ngạo, y vốn đang định khuyên Trương Dương vài câu thì lúc này phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải Tạ Vân Phi cũng đi tới, khi đi qua bên cạnh Trương Dương liền khuyên bảo: "Tiểu Trương à, tính tình nóng nảy của cậu cũng phải thu liễm một chút đi, mọi người đều là đồng chí, phải đoàn kết chứ."

Trương Dương cười cười, trong lòng đối với Tạ Vân Phi lại vô cùng khinh thường, có phải ai cũng là rùa đen rút đầu như ông đâu, thể diện của giới thể dục thể thao Bình Hải bị ông làm mất hết rồi còn đâu.

Trương đại quan nhân ưa sĩ diện, trong hoạt động hội nghị lần này biểu hiện ra vinh dự tập thể yêu quý. Hắn cảm thấy Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải không được Ủy ban thể dục thể thao quốc gia coi trọng, có thể là vì do hạng mục điền kinh của Bình Hải yếu thế, hơn nữa Tạ Vân Phi bản thân lại là cán bộ kém cỏi. Không có năng lực gì cả.

Là phía chủ sự tiệc trưa, chủ tịch tập đoàn sắt thép Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc tự mình ra mặt nghênh đón. Đương nhiên người mà y nghênh đón là cán bộ chủ yếu của Ủy ban thể dục thể thao quốc gia, về phần những quan viên thể dục thể thao đến từ các nơi khác trong toàn quốc, thì do tổng giám đốc Cơ Nhược Nhạn của tập đoàn Thái Hồng phụ trách tiếp đãi. Cơ Nhược Nhạn năm nay ba mươi tuổi, nếu đối với nữ tính mà nói thì cô ta đã không còn trẻ, nhưng nếu là tổng giám đốc tập đoàn sắt thép Thái Hồng thì cô ta còn rất trẻ. Cơ Nhược Nhạn dáng người rất cao, trong những cô gái mà Trương Dương quen, từ Tần Thanh ra ít có người cao bằng Cơ Nhược Nhạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.