Chương trước
Chương sau
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy Giai Đồng còn sống, nó đang ở đâu đó đợi chúng ta. Trương Dương, trong lòng tôi cũng đau đớn giống như cậu, nhưng chúng ta phải nhận rõ hiện thực, ở đây là địa bàn của người Mỹ. Chúng ta đã rơi vào cạm bẫy mà đối phương bày ra, muốn phá cục rất khó, rời khỏi nơi này, trở lại địa phương thuộc về chúng ta." Cố Doãn Tri trong lòng thật ra cũng không muốn rời khỏi đây, nhưng ông ta không muốn hai người trẻ tuổi này phải bỏ mạng vô ích, bi kịch của con gái đã không thể vãn hồi, ông ta không muốn có thêm bất kỳ bi kịch nào xảy ra nữa. Chuyện của con gái ông ta sẽ không từ bỏ, nhưng nơi này dù sao cũng là đất của quốc gia khác, ông ta tin căn nguyên của chuyện này vẫn là ở trong nước, ông ta muốn điều tra từ gốc rễ, nhất định phải tìm được hung phạm đã hại chết con gái.

Trương Dương nói: "Đã khuya rồi, hai người về trước đi."

Cố Doãn Tri nói: "Còn cậu đi đâu?"

Trương Dương nói: "Cảnh sát đang truy nã tôi, FBI cũng đang tìm tôi, tôi không thể đi cùng hai người được, có điều hai người cứ yên tâm, tôi sẽ liên hệ với hai người."

Cố Doãn Tri nói số điện thoại của phòng khách sạn cho Trương Dương, ông ta đứng dậy cùng Cố Minh Kiện rời đi, xe của lãnh sự quán New York đang ở bên ngoài chờ bọn họ.

Trước khi đi, Trương Dương lại dặn hai người cẩn thận.

Xuất phát từ sự lo lắng đối với cha con Cố Doãn Tri, Trương Dương ở ngoài cửa bắt một chiếc, một mực đi theo xe của họ tới tận cửa khách sạn, xác định bọn họ dưới sự hộ tống của phía lãnh sự quán New York bình an tiến vào trong khách sạn, lúc này mới trở về bãi đỗ xe lái chiếc xe jeep Acura của hắn đi.

Khu đông thành phố thác nước Niagara có một nhà máy sửa chữa lắp ráp ô tô do người Hoa xây, ông chủ nơi này tên là Đường Sơn, số điện thoại mà Hình Triêu Huy đưa cho Trương Dương chính là số của Đường Sơn, Đường Sơn sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương rất nhanh liền lái một chiếc xe Nissan tới bãi độ xe của chợ gặp hắn.

Đường Sơn bốn mươi sáu tuổi, thân cao một thước bảy mươi lăm, thể trọng đạt tới hơn trăm cân, khi đi đường trong rất cật lực, trông như cái nắp nồi, mặc đường trang màu đen, đi tới gần Trương Dương, vươn tay ra, mỉm cười nói: "Anh là Trương tiên sinh, tôi là Đường Sơn, bạn của Hình tiên sinh."

Trương Dương chỉ chỉ vào xe jeep Acura đỗ ở đó, tấm chắn của xe bởi vì vừa rồi đâm nhau mà bị rớt xuống.

Đường Sơn nói: "Trước tiên lên xe của tôi đi, chiếc xe này lát nữa tôi sẽ sai người xử lý." Trương Dương lên xe của Đường Sơn, chiếc xe cũng giống nhưng trước xe ở quốc nội của hắn trước đây, có điều không được độ nhiều như vậy, thứ duy nhất được độ lại là ghế ngồi, để tiện cho Đường Sơn lên xuống xe, sau khi Đường Sơn ngồi xuống, xe rõ ràng trầm xuống, trong lượng của thằng cha này ghê thật.

Đường Sơn lái xe tới nhà máy sửa chữa của y, trên đường khi đi qua nơi xảy ra va chạm xe vừa rồi, Trương Dương không khỏi nhìn nhìn ra phía ngoài, hiện trường tai nạn đã được lau chùi sạch sẽ, Đường Sơn nói: "Hơn một tiếng đồng hồ trước, nơi này có tai nạn, một chiếc xe thể thao Mitsubishi nổ ngay tại chỗ, nghe nói là va chạm với một chiếc xe jeep khác." Nói xong y nhếch môi cười cười: "Chắc không phải là chiếc xe đó của cậu chứ?"

Trương Dương nói: "Chính là tôi!"

Đường Sơn cười càng vui hơn: "Nghe nói cậu không có hộ chiếu, hơn nữa còn đánh cảnh sát?"

Trương Dương nói: "Cảnh sát nước Mỹ cao quý lắm à?"

Đường Sơn cười ha ha nói: "Cái đám tạp nham đó, đa số đều là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc, nhìn thấy bọn họ, tôi hận không thể xông lên đá vào mông bọn họ."

Trương Dương thấy Đường Sơn rất thú vị.

Đường Sơn từng là nhân viên của Quốc An, có điều y bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà rời khỏi, người biết điều này chỉ có Hình Triêu Huy.

Ô tô lái vào nhà máy sửa chữa của Đường Sơn, sau khi đóng cửa sắt lại, Đường Sơn đỗ xe ở trong sân, Trương Dương theo y đẩy cửa đi xuống, Đường Sơn nói: "Có người coi nước Mỹ là thiên đường, có người lại coi nó là địa ngục, thật ra thiên đường địa ngục đều chỉ là một ý niệm, bất kể ở đâu, muốn tiếp tục sinh tồn, nhất định phải trở thành cường giả, bất kỳ thời đại nào, bất kỳ xã hội nào, cá lớn nuốt cá bé đều là một chân lý bất diệt."

Trương Dương nói: "Nghe anh nói cứ như là triết học gia vậy!"

Đường Sơn cười ha ha: "Trước đây quả thực có người từng gọi tôi thế này."

"Gọi anh là gì?"

"Gọi tôi là tư tưởng giả!" Đường Sơn rất hài hước.

Trương Dương muốn cười nhưng là cười không nổi, trong lòng hắn đã phải chịu đựng quá nhiều bi thương và phẫn nộ.

Hắn mở cửa lớn phía trước, tiến vào phân xưởng của nhà máy sữa chữa, bên trong có hơn mười công nhân đang say sưa làm việc, Đường Sơn cười nói: "Porche, Ferrari, Bugatti, Lamborghini, tất cả những chiếc xe tốt mà cậu muốn đều có ở đây, nhưng không có một chiếc nào là tôi mua cả, tất cả chỗ xe này đều là xe đen, có xe là trộm ở Mỹ, ở đây tôi sẽ thay hình đổi dạng cho nó, tôi thông qua một con đường bí mật chở đến Canada, đồng dạng có người từ Canada trộm xe rồi chở đến chỗ tôi, sau khi tôi sơn sửa lại, sẽ bán ở Mỹ, trật tự pháp luật gì, con mẹ nó đều là vô nghĩa, xã hội này chỉ thờ phụng có một thứ." Đường Sơn búng tay một cái, nói: "Tiền!"

Y ném chiếc khóa xe jeep của Trương Dương cho một gã thủ hạ da trắng, dùng tiếng Anh nói: "Đi lấy chiếc xe này về cho tôi."

Trương Dương nhắc nhở: "Xe đó là tôi lấy từ trong tay FBI đấy!" Hắn sợ chiếc xe đó sẽ mang tới phiề phức cho Đường Sơn,

Đường Sơn cười nói: "Cho dù cậu cướp từ trong tay tổng thống My tôi cũng không sợ, bất kỳ chiếc xe nào, ở trong mắt tôi chỉ là linh kiện, lão tổ tông của chúng ta dạy tôi một chuyện, xé chẵn ra lẻ. Trên đời này, bất kỳ chiếc ô to nào cũng chỉ là một thứ do các linh kiện ghép lại, trừ phi bọn họ có thể lắp máy theo dõi trên mỗi một linh kiện, nếu không thì tôi có thể thay hình đổi dạng cho nó, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian." Đường Sơn dẫn Trương Dương tới văn phòng ở tầng hai, y mời Trương Dương ngồi xuống ghế, cười hì hì nói: "Cậu anh là bằng hữu của Hình tiên sinh thì cũng là bằng hữu của tôi. Bất kể cậu đã làm gì cũng không cần phải sợ hãi. Ở chỗ tôi, cậu được an toàn tuyệt đối." Đường Sơn đi đến tủ rượu lấy ra một chai Nhị Oa Đầu, lại từ trong tủ lạnh lấy ra một khay thịt bò, cho vào lò vi sóng, rồi cầm tới bàn uống trà. Mở nắp Nhị Oa Đầu ra, rót cho Trương Dương và mình mỗi người một chén đầy, Đường Sơn nói: "Uống chén rượu cho đỡ sợ, sau đó nói cho tôi biết cậu muốn gì."

Trương Dương cầm chén rượu đó lên uống một hơi cạn sạch.

Đường Sơn cũng uống nửa chén, chép chép miệng rồi xé thịt bò bỏ vào miệng.

Trương Dương nói: "Tôi muốn tìm lại hộ chiếu đã bị mất."

Đường Sơn nói: "Không thành vấn đề, cậu muốn của nước nào? Canada, Mỹ, Brazil, Colombia, Mexio, Argentina, Jamaica, chỉ cần là người mà cậu có thể nghĩ đến tôi đều có thể làm cho cậu."

Trương đại quan nhân nghe mà có chút há miệng trợn mắt: "Anh là nói làm giả ư?"

Đường Sơn nói: "Đương nhiên là làm giả rồi, cậu thấy tôi giống công dân tuân thủ pháp luật lắm à?" Y đương nhiên không giống, chỉ nhìn thoáng cái là biết là phần tử xã hội đen rồi. Trương Dương rất kỳ quái, Hình Triêu Huy sao lại có giao tình sâu với y như vậy nhỉ.

Đường Sơn cầm chén rượu lên uống một ngụm, nói: "Cậu yên tâm đi. Chỗ tôi làm giả giấy tờ tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế, biển xe, giấy tờ xe, muốn làm buôn bán xe lậu thì phải hoàn thiện tất cả phục vụ đồng bộ, nếu không thì lấy đâu ra lợi nhuận kếch xù?"

Trương Dương nói: "Tôi không hiểu tiếng Anh."

Đường Sơn nói: "Không thành vấn đề, ở quốc gia này, bất kể cậu là người da vàng, người da trắng hay người da đen. Cậu đều có cơ hội trở thành người thượng đẳng, điều kiện tiên quyết là cậu phải có!" Thằng cha này lại khoa trương búng tay: "Tiền!"

Trương đại quan nhân đối với tiếng Anh cũng không thể nói là một khiếu cũng không thông, một số từ đơn hắn cũng biết, có điều số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đường Sơn nói: "Có biết vì sao có người nhắm vào cậu không, là bởi vì cậu ở đây chỉ cần đi trên đường, người khác liếc một cái có thể nhìn ra cậu không phải là người Mỹ, giống như là một con vịt xuất hiện trong đàn gà vậy, muốn không bị chú ý cũng khó." Câu này có chút khó nghe, sao hạc giữa bầy gà ở trong miệng y lại thành vịt trong bầy gà. Tâm tình của Trương Dương không tốt, cũng lười chẳng buồn tranh luận với y.

Đường Sơn nói: "Nói thật, cậu là đặc công kém nhất mà tôi từng thấy đấy."

Trương Dương nói: "Tôi không phải là đặc công gì cả, tôi chỉ là một người Trung Quốc bình thường, là FBI tưởng tôi là đặc công."

Đường Sơn khinh thường nói: "FBI là tổ chức vô sỉ nhất nước Mỹ, bọn họ giống như là ruồi bọ vậy, trong bộ môn của họ đầy những kẻ phế vật tự cho mình là thông minh, chỉ cần ngửi được thấy một chút mùi đáng ngờ là bọn họ sẽ vây tới bên cạnh cậu, bám lấy cậu không tha."

Trương Dương nói: "Có nghe nói tới chuyện ba cô gái Trung Quốc gặp tai nạn xe hơi không?"

Đường Sơn gật đầu nói: "Nghe nói chuyện này gây chấn động rất lớn, toàn bộ thành phố Niagara đều biết, sao? Cậu là vì chuyện này mà tới!"

Trương Dương nói: "Một người trong đó là vợ của tôi." Trương Dương đã quyết định vĩnh viễn dùng lễ vong thê để đối đãi với Cố Giai Đồng.

Đường Sơn thở dài, hắn chạm chén rượu của Trương Dương, nói: "Cố nén bi thương, con người ta ai rồi cũng phải chết, cậu và tôi cũng sẽ chết, đơn giản là sớm hay muộn mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.