Chương trước
Chương sau
Trác Đình cười nói: "Chủ nhiệm Trương thật sự rất là bận rộn nha!"

Trương Dương nói: "Bận thật, nhưng mà bận chuyện của người khác, không liên quan đến bản thân" Hắn nhớ đến bây giờ vẫn còn chưa đến kỳ nghỉ, có chút tò mò hỏi: "Cô không cần đi học sao?"

Trác Đình có chút ngượng ngùng cười cười, nói: "Cũng sắp thực tập rồi, tôi đã tìm được đơn vị thực tập, cho nên không có gì phải bận nữa"

Trương Dương gật đầu.

Trác Đình nói: "Triệu Tĩnh cũng muốn đi nước ngoài sao?"

Trương Dương bị cô ta hỏi sửng sốt: "Cái gì?"

Trác Đình thấy biểu tình của Trương Dương, có chút kinh ngạc nói: "Anh không biết? Đinh Bân qua lễ mừng năm mới sẽ đến nước Anh du học, em gái của anh không phải là người yêu của hắn sao? Lẽ nào bọn họ không cùng đi?"

Trương Dương thật sự là không biết, Triệu Tĩnh căn bản là không đem chuyện này nói cho hắn biết, em gái hiểu nhiên là sẽ không đi nước ngoài rồi, nếu không thì hắn đã sớm biết, mà Đinh Bân đi du học nước ngoài thì có ý nghĩa gì? Trong lòng Trương Dương bỗng nhiên hiện lên một dấu hiệu bất thường. Hắn cần phải tìm em gái nói chuyện một chút, nếu như Trác Đình đi nước ngoài, vậy thì tình cảm của bọn ho tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa.

Vu Tử Lương cùng đi với Lạp Mã Khố hướng đến chổ của bọn họ, Trương Dương xoay người lại đón, đi đến trước mặt của Vu Tử Lương: " Thế nào?"

Vu Tử Lương cười cười nói: "Trở về rồi nói"

Trương Dương an bài cho Vu Tử Lương ở tại Nam Dương quốc tế, về đến phòng, Vu Tử Lương cởi áo khoác ra, tháo cà vạt luôn, thở một hơi, nói: "Tình huống của Ngả Tây Ngói Á cũng không tệ lắm, tôi đã xem qua tư liệu bệnh của cô ta, xương cổ nằm sai vị trí, hơn nữa còn có một mảnh gai xương cắm vào tủy sống, nếu như có thể phẫu thuật lấy mảnh xương ấy, làm cho xương cổ khôi phục lại đúng vị trí, thì có thể giải quyết nguy cơ tủy sống bị đè"

Trương Dương nói: "Vậy không phải rất đơn giản sao?"

Vu Tử Lương lắc đầu nói: "Nếu như đơn giản như vậy, thì đã có người mổ từ sớm rồi. Vấn đề thật sự nằm ở chổ, cho dù tôi có thể lấy mảnh xương ấy ra, đem xương cổ trở về vị trí cũ, thì cũng không cách nào bảo đảm được tủy sống có thể khôi phục lại trạng thái bình thường, nói cách khác, tôi không thể nào bảo đảm tay chân của cô ta có thể khôi phục lại chức năng" Ông nhìn thoáng qua Trương Dương một cái: "Nhưng mà tôi biết cậu có thể"

Trương Dương nói: "Tôi thấy bệnh của cô ta có điểm giống với Tần Hoan, nhưng mà bệnh của Tần Hoan thì nhẹ hơn nhiều"

Vu Tử Lương cười ha hả nói: "Theo tôi nghĩ là cũng như nhau"

Trương Dương nói: "Chỉ cần ông chữa cho Ngả Tây Ngói Á, thì tôi bảo đảm ông có thể có được một số tiền lớn, đủ dùng để xây một bệnh viện hiện đại hóa"

Vu Tử Lương cười nói: "Tôi không chữa bệnh vì tiền"

Trương Dương nói: "Chuyện xem bệnh giao cho ông, cơ hội nổi danh nhường cho ông, tôi cổ vũ giúp cho ông được không?"

Vu Tử Lương hài hước nói: "Mỗi lần đều là cậu làm anh hùng vô danh, tôi thật sự thấy rất ngại"

Trương Dương nói: "Người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi sợ nhất nổi danh, nổi danh không phải là chuyện tốt gì"

Vu Tử Lương cười nói: "Thật sự là không hiểu tên nhóc cậu luôn đấy, nếu như mà cậu đi theo ngành y, nhất định có thể trở thành một bác sĩ nổi danh khắp thế giới"

Trương Dương nói: "Có thể đời trước tôi đã từng làm bác sĩ, mệt mỏi và phiền chán, đời này muốn đổi một phương thức sinh hoạt"

Vu Tử Lương đương nhiên không biết rằng lời nói của Trương Dương toàn bộ đều là sự thật, Vu Tử Lương nói: "Ngày mai tôi còn phải trở về Giang thành, tuy rằng đã xác định là phẫu thuật, nhưng cũng cần thời gian làm chuẩn bị nhất định, chúng ta định đại khái vào thứ ba đi, chờ lần này tôi trở về Giang thành xử lý xong chuyện trong bệnh viện, sau đó sẽ làm giải phẫu cho Ngả Tây Ngói Á"

Trương Dương nói:"Tối nay tôi dự định mở một bàn tiệc đón gió tẩy trần cho ông đấy"

Vu Tử Lương cười lắc đầu nói:"Không cần, thật sự không cần, tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho đã thôi, buổi chiều tôi đã hẹn với Ngả Tây Ngói Á rồi, đưa cô ta đến bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện, tìm hiểu tình trạng thân thể của cô ta"

...........................

Trận sóng gió do Lưu Thúy Vân chế tạo rốt cục đã được dẹp yên, nhưng mà Trương Dương cũng không vì vậy mà bỏ qua, hắn kêu Lý Trường Phong phải chủ động từ chức, Lý Trường Phong bởi vì có nhược điểm bị Trương Dương bắt được trong tay, cho nên không dám không nghe theo, thành thật nộp đơn xin từ chức, Trương Dương cũng liên hệ với bên thẩm kế, nhằm vào tình huống tài vụ của công ty Tân Thế Kỷ mà tiến hành kiểm tra toàn diện.

Ngày thứ hai sau khi Lý Trường Phong từ chức, được cậu lớn Từ Quang Nhiên gọi đến nhà, cậu hai Từ Quang Thắng cũng có mặt, hai anh em họ đang ngồi trong phòng sách đánh cờ vây, khói thuốc lượn lờ giữa phòng.

Lý Trường Phong không dám quấy rối bọn họ, thành thật đứng chấp tay ở một bên, hắn không hiểu cờ vây, cho nên chỉ có thể kiên trì đứng đợi.

Đợi đủ hai mươi phút rồi, mà bàn cờ của hai anh em nhà này vẫn chưa phân thắng bại, Từ Quang Nhiên dụi một điếu thuốc vào trong gạt tàn, nâng tách trà lên uống một ngụm, nhưng phát hiện ra trong tách đã hết trà từ lâu rồi, đưa tách trà cho Lý Trường Phong, Lý Trường Phong vội vàng đi rót nước cho ông ta.

Từ Quang Thắng đánh một quân cờ xuống, cười tủm tỉm nói:" Đại ca, anh thua rồi!"

Từ Quang Nhiên nhíu nhíu mày, nâng tách trà lên uống một ngụm lớn, ánh mắt vẫn tập trung vào bàn cờ, nhìn đủ một phút đồng hồ, mới lắc đầu nói: "Không được rồi, kỳ nghệ của anh thật sự là càng ngày càng lùi"

Từ Quang Thắng khiêm tốn nói: "Em chỉ hên mà thôi"

Từ Quang Nhiên nói: "Đã lâu rồi không đánh cờ với Thôi Quốc Trụ"

Từ Quang Thắng nói:" Tâm tình chơi cờ cũng rất quan trọng, đại ca gần đây có phải là bận rộn nhiều việc hay không, em thấy anh có chút không yên lòng!"

Từ Quang Nhiên chậm rãi buông tách trà xuống: "Năm nay không biết bị làm sao, chuyện không vui gì cũng đều gặp phải, thật sự là rất phiền"

Từ Quang Thắng nói: "Lễ mừng năm mới này Minh Tú và Minh Đạt có trở về không?" Minh Tú mà ông nói là con gái lớn của Từ Quang Nhiên, còn Minh Đạt là con trai nhỏ, bây giờ Từ Minh Tú đã kết hôn và định cư tại Canada, còn Từ Minh Đạt thì đang du học ở Canada, hon nữa năm ngoái mới lấy được thẻ xanh.

Từ Quang Nhiên nói: "Minh Tú khẳng định phải về, Minh Đạt thì chưa quyết định, nghe nói là vừa mở công ty, rất bận"

Từ Quang Thắng nói: "Có bận thì cũng phải trở về thăm cha mẹ chứ, lát nữa em sẽ gọi điện cho nó"

Từ Quang Nhiên cười nói: "Con cái lớn rồi, cần phải có sự nghiệp của mình, những người làm cha làm mẹ chúng ta không thể giữ con cái bên cạnh mãi được" Hai người trò chuyện về con cái, tựa hồ căn bản là không chú ý đến sự tồn tại của Lý Trường Phong.

Từ Quang Thắng rốt cục đã ngẩng đầu lên nhìn Lý Trường Phong một cái, tức giận nói: "Con đứng chổ đó làm cái gì? Ngồi đi!" Nói là kêu hắn ngồi, nhưng trong phòng sách chỉ có hai cái ghế, Lý Trường Phong ngồi chổ nào? Chẳng lẽ ngồi dưới đất sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.