Xe của Trương Dương chạy về trấn, Khương Lượng tìm được thuốc hạ sốt uống vào, trên xe không có mở cửa sổ, hắn mặc áo khoác thật dày trên người rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Sau khi rời khỏi Lô Gia Lương, tình hình giao thông rõ ràng được cải thiện hơn nhiều, tốc độ xe cũng nhanh hơn, Trương Dương nói: "xem ra chúng ta kịp trở về Xuân Dương dùng bữa trưa rồi"
Khương Lượng nói: "Tôi muốn ngủ, không muốn ăn cái gì cả"
Trương Dương nói: "Này, cậu là một thằng đàn ông mà sao lại giống một tiểu nha đầu quá vậy?"
Khương Lượng cười khổ: "Chăn của hắn vừa nhỏ vừa mỏng, xung quanh phòng thì toàn chổ hở, lần này tôi đã bị cậu làm cho chịu khổ rồi"
Trương Dương nói: "Một chút khổ mà cũng không chịu nổi, đảng và quốc gia làm sao yên tâm giao gánh nặng cho cậu"
Khương Lượng nói: "Vai tôi nhỏ, khí lực kém, giao cho tôi trọng trách lớn quá chỉ sợ là tôi sẽ bị đè chét, thôi tôi cứ thành thật ở tại Giang thành đi"
Trương Dương nó: "Nói nửa ngày, thì ra cậu căn bản là không muốn đến Nam Tích làm phó cục trưởng?"
Khương Lượng đem sự thật nói ra, lúc đầu khi Trương Dương kêu hắn đến Nam Tích, hắn quả thật là không muốn, vợ và con đều ở Giang thành, hơn nữa hắn ở Giang thành phát triển bản thân không tồi, có cơ sở tương đương rồi, cục trưởng Vinh Bằng Phi rất trọng dụng hắn, cũng không muốn hắn đi, sở dĩ hắn đáp ứng với Trương Dương, cũng bởi vì nể giao tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2059001/chuong-622-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.