Chương trước
Chương sau
Hắn dẫn đoàn người đến bộ chỉ huy hiện trường của trung tâm thể dục thể thao mới, sau khi mời mọi người ngồi xuống, hắn ngay lập tức cầm điện thoại lên nói: “Bí thư Thường, thị trưởng Tần, hai người khó khăn lắm mới đến Nam Tích được, tối nay tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, tiện thế báo cáo tình hình công tác với hai vị lãnh đạo luôn.” Hắn chuẩn bị gọi điện thoại đến Nam Dương Quốc Tế để đặt bàn.

Thường Tụng lắc đầu nói: “Không cần, tôi chỉ đến để thăm Hải Tâm chút thôi, tí nữa là tôi về Lam Sơn rồi.”

Tần Thanh cười nói: “Bí thư Thường không yên tâm Hải Tâm ở đây, sợ rằng người làm lãnh đạo như anh làm khó cho cô ấy.”

Trương Dương cười ha ha nói: “Bí thư Thường, ông yên tâm, cho tôi thêm một lá gan nữa tôi cũng chẳng dám làm như vậy, Hải Tâm là nhân tài khó kiếm, tôi khó khăn lắm mới mời được cô ấy về, chỉ có cô ấy bắt nạt tôi thôi, chứ tôi làm sao dám bắt nạt cô ấy.”

Thường Tụng nói: “Trương Dương à, thấy các cậu làm đâu ra đấy, tôi cũng yên tâm rồi.”

Y lại hỏi về tình hình xây dựng của trung tâm thể dục thể thao mới, Trương Dương nhẫn nại trả lời, vì nhiều người ở đây, nên hắn và Tần Thanh ít có cơ hội nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt hai người gặp nhau, cũng chỉ dám nhìn một phút chốc rồi thôi, mặc dù vậy, hắn vẫn cảm thấy được tấm chân tình trong ánh mắt của cô.

Thường Tụng và Tần Thanh đều phải đi làm công vụ, không thể ở lại Nam Tích quá lâu, bốn giờ chiều, hai người họ ngồi xe quay về, lần này Tần Thanh đến và đi quá nhanh, thậm chí chưa nói được câu nào riêng với Trương Dương, điều này đã chứng minh một việc, khi làm quan con người ta không thể nào tự do tự tại.

Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ cũng nghe đến việc bãi công của trung tâm thể dục thể thao mới, y gọi điện thoại đến hỏi về việc này, Trương Dương kể lại đầu đuôi câu chuyện cho y nghe, Lý Trường Vũ nghe xong trầm ngâm một lúc.

Trương Dương thấp giọng nói: “Thị trưởng Lý, việc này có cần phải nói với bí thư Từ không, nếu như công ty thế kỷ mới không mau giải quyết vấn đề này, thì tôi sẽ phải áp dụng một vài cách không thể tránh khỏi.”

Lý Trường Vũ nói: “Phải mau chóng làm dịu mâu thuẫn, nhất định phải giải quyết tiền lương của công nhân, không thể nợ thế được.”

Trương Dương nói: “Thế kỷ mới không lấy được tiền ra, Từ Quang Lợi sau khi bị viện kiểm sát bắt đi, bên họ đã loạn cào cào lên rồi, ngay cả việc xây dựng bình thường cũng không thể đảm bảo được nữa, tôi thấy đình công cũng tốt, chất lượng công trình đỡ gặp vấn đề.”

Lý Trường Vũ nói: “Đừng nói bừa, công trình sân vận động chính là kiến trúc mang tính tiêu biểu của trung tâm thể dục thể thao, giờ đây bộ phận chính đã hoàn thành rồi, nhất định không được để xảy ra việc chậm trễ tiến độ công trình, nếu thật sự không giải quyết được thì có thể nghĩ đến việc lấy tiền công trình của họ tách ra một phần để trả công cho công nhân trước.”

Trương Dương nói: “Thị trưởng Lý, tiền lệ này chúng ta không thể nào làm được, một là chúng ta cũng rất căng về vấn đề tiền, tiền phải sử dụng vào đúng chỗ, hai là, những đơn vị đợi chúng ta cho tiền rất nhiều, nếu như chúng ta có tiền lệ như vậy, thì những nhà đầu tư khác nhất định sẽ xông đến đòi tiền của chúng ta, đến lúc đó tôi chỉ sợ không thể nào cáng đáng nổi.”

Lý Trường Vũ nói: “Việc bán đấu giá chuẩn bị thế nào rồi?”

Trương Dương nói: “Có bốn nhà đầu tư đã giao tiền đặt cọc rồi, người có thực lực thật sự là Kiều Bằng Cử và Vương Quân Dao, vì tập đoàn Tinh Nguyệt tạm thời rút ra, nên tôi thấy cạnh tranh chủ yếu sẽ giữa hai công ty đó thôi.”

Lý Trường Vũ nói: “Tuần sau sau khi đấu giá lần hai, áp lực kinh tế của cậu cũng giảm bớt được nhiều rồi.”

Trương Dương cười nói: “Phần lớn bị mọi người lấy đi rồi, thể ủy chúng tôi chỉ còn lại 30 phần trăm, có được 3 hoặc 50000000 là được lắm rồi.”

Lý Trường Vũ cười nói: “Tham quá không tốt đâu, cậu phải hiểu rằng tri túc thường lạc.”

Trương Dương nói: “Tất cả các lãnh đạo đều muốn rằng ngựa chạy được nhưng ngựa lại không ăn cỏ, nhưng giờ là xã hội kinh tế, tôi chỉ dựa vào nhiệt tình không, mà trong tay chẳng có đồng nào thì cũng chẳng làm được việc gì cả, thị trưởng Lý, ông phải cố gắng giùm tôi.”

Lý Trường Vũ nói: “Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho cậu chính sách rộng hơn.”

“Tôi không cần chính sách, tôi cần tiền kìa.”

Lý Trường Vũ nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đến gặp Từ Quang Nhiên, công ty kiến thiết thế kỷ mới có liên quan đến người nhà của Từ Quang Nhiên, cần phải để y nói một vài lời, Lý Trường Vũ sau khi đến Nam Tích đã nghe nói đến mâu thuẫn giữa Trương Dương và Từ Quang Nhiên, y không muốn vì chuyện của trung tâm thể dục thể thao mới giữa Trương Dương và Từ Quang Nhiên lại có mâu thuẫn, y cho rằng giờ đây Nam Tích không cần phải có sóng gió gì nữa, nên ổn định là hơn, chỉ cần có thể ổn định cục diện chính trị, mới có thể làm tốt được công tác phát triển.

Từ Quang Nhiên nghe Lý Trường Vũ nói xong việc của công ty thế kỷ mới, nét mặt rất khó coi, y càng ngày càng nhận thức được việc lúc đầu y giao trung tâm thể dục thể thao mới cho em trai mình làm là một điều sai lầm, người em này của y quá ham cái lợi trước mắt, Từ Quang Nhiên nhìn ra được rằng y không có khả năng hoàn thành đúng hạn công trình trung tâm thể dục thể thao, nên đã phân công trình này ra, chỉ giữ cho y công trình sân vận động chủ yếu, những quyền lực khác đều đưa cho Trương Dương, nhưng dù như vậy, vẫn xảy ra chuyện, vì em trai của y có dính dáng đến vụ Huệ Kính Dân, giờ đây vẫn bị kiểm tra ở viện kiểm sát, theo tình hình trước mắt tìm hiểu được, Từ Quang Lợi đã nhận hành vi hối lộ của mình, có lẽ khó tránh khỏi việc bị kiện vì vụ này.

Từ Quang Nhiên vốn tưởng rằng đây đã là kết quả xấu nhất rồi, không ngờ bên kiến thiết thế kỷ mới lại xảy ra chuyện, công nhân vì bị nợ tiền công mà bãi công, nếu như việc này làm rùm beng lên, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của y, làm cho y không ngóc đầu lên đượng, Từ Quang Nhiên thật sự quá đỗi hối hận cho lúc ban đầu.

Lý Trường Vũ nói: “Bí thư Từ, ông cảm thấy việc này nên xử lý thế nào?”

Câu này làm cho Từ Quang Nhiên cảm thấy rất khó chịu, Lý Trường Vũ rõ ràng đang đẩy chuyện này lên người y, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lý Trường Vũ hỏi như vậy cũng không thể nào trách được, dù sao thì kiến thiết thế kỷ mới là công ty của em ruột y, xảy ra việc, Lý Trường Vũ đến tìm y, đích thị có phần đùn đẩy trách nhiệm, nhưng một mặt khác cũng đã chứng minh, Lý Trường Vũ để ý đến thể diện của y, Từ Quang Nhiên nói: “Trường Vũ à, tôi đã nói từ lâu rồi, việc công không thể bàn đến tình người, nên làm thế nào, thì làm như vậy.”

Lý Trường Vũ thầm cười trong bụng, người như Từ Quang Nhiên thật là biết cách giả đò, nếu không xét về tình cảm, chẳng lẽ y sẽ để em trai của y phụ trách công trình trung tâm thể dục thể thao sao? Giờ đây xảy ra việc rồi, y không đứng lên chịu trách nhiệm, thì ai đứng lên chứ? Nhưng trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không thể nói ra, Lý Trường Vũ nói: “Bí thư Từ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, không để ảnh hưởng lan rộng.”

Từ Quang Nhiên nghe đến ảnh hưởng lan rộng, trong lòng thót lên, mùa đông này với y thật sự khó sống, rất nhiều việc không thuận lợi ồ ạt đổ đến, nếu như y không xử lý tốt chuyện này, có lẽ về sau sẽ dẫn đến một trận giông bão nữa.

Sau khi Lý Trường Vũ đi khỏi, Từ Quang Nhiên ngay lập tức gọi điện cho cháu là Lý Trường Phong.

Lý Trường Phong nghe y hỏi đến việc công nhân bãi công, không ngừng kêu khổ: “Bác à, việc này thật sự không thể nào trách cháu được, bác út nhà mình vẫn ở trong viện kiểm sát, tất cả việc của công ty vất lại đây, tài vụ vốn đã chẳng có bao nhiêu tiền, cháu đến tìm bác gái chẳng có cách nào cả, bác ấy nói không có tiền, cháu làm được gì nữa ạ? Đến giờ tiền thành phố nợ bọn cháu họ vẫn còn chưa trả kìa.”

Từ Quang Nhiên nghe gã nhắc đến việc tiền công ngay lập tức giận dữ nói: “Tiền tiền tiền, ngoài việc biết kiếm tiền chúng mày còn biết làm gì nữa hả? Đã nhận công trình trọng điểm của thành phố, thì đầu tiên phải nghĩ làm sao để xây cho tốt, lúc đầu chúng mày nói thế nào, nhưng thực thế thì lại làm ra làm sao? Tao thật sự không muốn nói gì với chúng mày nữa, tao không biết mày có lý do gì, ngày mai nhất định phải phát lương cho công nhân, đừng gây thêm chuyện nữa.”

Từ Quang Nhiên nói xong tức giận cụp điện thoại, nhưng y nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn thấy không yên tâm, lại gọi điện cho em hai là Từ Quang Thắng, y luôn cho rằng em thứ làm việc cẩn thận hơn, cháu trai Lý Trường Phong là một người không dựa dẫm được, gặp phải chuyện này, nhất định phải có một người đứng ra giúp đỡ gã, Từ Quang Thắng là sự lựa chọn hợp lý nhất.

Từ Quang Thắng sau khi nhận được điện thoại ngay lập tức tìm đến cháu trai Lý Trường Phong, họ cùng đến nhà Từ Quang Lợi, làm công tác tư tưởng, vợ của Từ Quang Lợi mới đồng ý lấy tiền ra để trả lương cho công nhân, sau khi đi từ nhà Từ Quang Lợi ra, Lý Trường Phong mặt đầy ấm ức nói: “Bác hai à, đợi sau khi xong chuyện này, cháu không làm nữa đâu.”

Từ Quang Thắng nói: “Trường Phong à, không thể thế được đâu, bác út của cháu còn ở trong viện kiểm sát kìa, công ty đều dựa vào cháu cả đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.