Chương trước
Chương sau
Lý Trường Phong mấy ngày nay đều đang cố gắng chống đỡ, ở trong công ty gã chẳng có mấy quyền uy, sau khi Từ Quang Lợi bị bắt, nội bộ công ty cũng loạn cào cào, mới bắt đầu, Lý Trường Phong tưởng rằng bác của mình là bí thư thị ủy Nam Tích, thì chú sẽ không có vấn đề gì, một thời gian ngắn sau sẽ được thả ra, nhưng gã không thể nào ngờ được rằng, Từ Quang Nhiên đã biểu lộ thái độ rõ ràng, y sẽ không hỏi quá nhiều về việc này, phải để làm theo pháp luật.

Lý Trường Phong lúc này mới ý thức được nỗi phiền hà lớn của chú mình, với năng lực của gã, không thể nào thuyết phục được quần chúng, sự thù oán lâu ngày tích lũy của công nhân đã vỡ òa ra, cuối cùng biến thành một trận bãi công, thiếu tiền lương chỉ là một mồi lửa.

Trương Dương sau khi biết được tin này, ngay lập tức đến hiện trường, may mà các công nhân chỉ bãi công, không có hành vi bạo lực, đa phần công nhân đều biết Trương Dương, biết rằng hắn là người phụ trách cao nhất của trung tâm thể dục thể thao mới, các công nhân nhao nhao nói: “Chính phủ bảo chúng tôi xây nhà, chúng tôi đã vất vả lắm mới xây được xong căn nhà, giờ đây chính phủ lại không trả tiền lương cho chúng tôi, đây chẳng phải là hành vi của kẻ lưu manh trốn nợ sao?” Họ chẳng thèm để ý xem ai là người bao thầu công trình này, không nhận được tiền lương ai mà không sốt ruột, ruột gan sôi sùng sục lên thì cũng chẳng cần phải để ý gì đến khách sáo nữa.

Trương Dương cười nói: “Mời mọi người giữ bình tĩnh, tôi hôm nay đến đây là để giúp mọi người giải quyết vấn đề, mong mọi người tin tưởng tôi, tin tưởng chính phủ, tin tưởng đảng của chúng ta, những cán bộ như chúng tôi làm việc là để phục vụ cho mọi người, mọi người mới thật sự là những chủ nhân của đất nước này, chúng tôi làm sao có thể nợ tiền của mọi người được chứ?”

Mấy người công nhân đều nở nụ cười gian manh, một người trong số đó nói: “Chủ nhiệm Trương, đừng nói ngược lại chứ, chúng tôi phục vụ cho các anh mới là đúng, dù là phục vụ cho các anh hay là phục vụ cho đất nước, thì chúng tôi đều cam tâm tình nguyện, nhưng các anh cũng phải cho chúng tôi tiền lương đúng hạn chứ, từ lúc chúng tôi làm việc ở trung tâm thể dục thể thao mới này, chưa lần nào nhận được tiền lương đúng hạn cả, chúng tôi cũng đã phản ánh lên trên không chỉ một lần, mỗi lần phản ánh, các anh đều hứa này hứa nọ, nhưng hứa xong, thì các anh trước làm thế nào, giờ vẫn y nguyên vậy, có thể các anh chẳng coi số tiền lương đó của chúng tôi ra gì, nhưng với chúng tôi, chúng tôi nuôi nấng gia đình đều dựa cả vào số tiền lương đó, chúng tôi phải làm sao?”

Nghe đến câu này tất cả công nhân đều xúc động.

Trương Dương giơ hai tay xoa dịu quần chúng nói: “Mời mọi người giữ yên lặng, tôi đã nói, tôi đã đến đây rồi, thì sẽ giải quyết vấn đề cho mọi người, tôi là tổng chỉ huy xây dựng của trung tâm thể dục thể thao mới này, đây cũng là trách nhiệm của tôi, mọi người hãy về lại cương vị của mình đã, cho tôi một ngày, tôi xin hứa, giờ này ngày mai, nhất định sẽ phát lương cho mọi người.”

Các công nhân nghe đến đây đã thấy hơi do dự, một người nói: “Đừng nghe anh ta, mấy lần đều nói như vậy rồi, lần nào cũng nợ hết.”

“Đúng thế, chúng tôi không tin nữa đâu.”

“Đúng thế, bảo anh ta phát tiền lương ngay bây giờ.”

Trương Dương cười nói: “Các vị sư phụ, chỉ một ngày thôi mà các vị cũng không đợi được sao? Đã vậy thì tôi mặc kệ chuyện này vậy, tôi muốn nhắc mọi người một việc, công trình trung tâm thể dục thể thao mới do công ty kiến trúc thế kỷ mới bao thầu, oan có đầu nợ có chủ, mọi người đến công ty đó đòi tiền đi.” Thấy rằng nói nhỏ nhẹ không được, Trương đại quan thấy cần phải có chút lên mặt, hắn cũng không muốn nhằm vào đám công nhân này, mấy người này cũng chẳng có tội tình gì, nhưng nếu cứ nhượng bộ mãi, thì không những không giải quyết được tình hình, mà còn làm cho tình hình phức tạp thêm nữa.

Trương Dương vừa nói vậy, các công nhân đều im bặt, một người đứng lên nói: “Anh là tổng chỉ huy của trung tâm thể dục thể thao mới này, anh dựa vào đâu mà không quản lý chúng tôi chứ?”

Trương Dương nói: “Tôi đã nói rồi, 24 giờ đồng hồ, nếu như các anh không cho tôi chút thời gian này, tôi cũng chẳng còn cách nào cả, Trương Dương tôi có bao giờ nói mà không giữ lời, tôi đã nói rằng giờ này ngày mai sẽ phát tiền lương cho các anh, thì nhất định sẽ phát.”

Tất cả các công nhân mặc dù đều rất hung hãn, nhưng cũng chẳng có ai đứng ra làm trụ cột, mục đích họ gây gổ chỉ là vì muốn đòi lại tiền lương mà thôi, chứ không phải là làm loạn lên, nghe Trương Dương hứa như vậy, họ thầm thương lượng, ý kiến của phần đông công nhân là dù sao thì tiền lương cũng đã bị nợ rồi, và cũng chẳng để tâm đến một ngày nữa.

Trương Dương khó khăn lắm mới khuyên được đám công nhân bình tĩnh lại, đợi đến khi công nhân rời đi, Trương Dương xông đến trước mặt Lý Trường Phong nói: “Anh đến phòng làm việc cho tôi.”

Lý Trường Phong biết rằng chẳng có chuyện tốt lành gì, nhưng việc đến giờ cũng chỉ đành căm đầu đi vào theo.

Trương Dương vẫn chưa kịp hỏi tội, Lý Trường Phong đã kêu khổ trước: “Chủ nhiệm Trương à, việc này anh cũng không hiểu rõ đâu, chú tôi bị viện kiểm sát gọi đi hỏi rồi, quyền tài chính của công ty cũng nằm trong tay chú ấy, chú ấy một ngày không trở về, thì tôi cũng không thể nào lấy tiền phát lương cho công nhân được, không phải là tôi không muốn đưa, mà thật sự trong tay tôi bây giờ không có tiền.”

Trương Dương nói: “Tôi thật là buồn đấy, công ty kiến trúc thế kỷ mới của các ai lúc nào cũng oang oang miệng nói rằng thực lực của các anh hùng hậu, nhưng giờ đây ngay đến tiền lương của công nhân mà các anh cũng không lấy ra được, cái gọi là thực lực trước kia chạy đi đâu mất hết rồi?”

Lý Trường Phong nói: “Chủ nhiệm Trương à, quyền tài chính không nằm trong tay tôi, muốn quyết định chuyện này nhất định phải chờ cho chú tôi quay về đã.”

Trương Dương thật sự đã tức giận, hắn chỉ vào mặt Lý Trường Phong mắng: “Tôi hỏi anh rốt cuộc thế này là thế nào? Mỗi lần xảy ra việc đều là các anh, chất lượng công trình chẳng biết các anh làm ăn ra sao, nhưng mấy việc phiền hà thì liên tiếp xuất hiện, công nhân làm việc, trả tiền đúng công là chuyện bình thường nhất trên đời, sao đến lượt các anh lại giở lắm trò ra như vậy cơ chứ? Tôi đã nói từ lâu rồi, không có tiền thì đừng có cố, anh thử nhìn xem anh làm ra cái thể thống gì rồi.”

Lý Trường Phong nói: “việc này cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi được, đang yên đang lành, viện kiểm sát bắt chú tôi đi, giờ đây công ty như con rồng mất đầu, không loạn lên mới là lạ.”

Trương Dương tức giận nói: “Chú anh bị bắt vào đó cũng trở thành lý do được à? Vào viện kiểm sát rồi thì có thể không trả tiền lương cho công nhân người ta à?”

Lý Trường Phong nói: “Dù sao thì giờ đây chú ấy không ký tên, thì tôi chẳng có đồng nào cả, đừng nói là lương của công nhân tôi không giải quyết được, dù là công trình này tôi cũng không thể nào duy trì tiếp được nữa.”

Trương Dương nói: “Được lắm, anh giở trò không ăn được thì đạp đổ với tôi phải không? Lý Trường Phong, nguyên tắc của tôi từ trước đến giờ đều là thà vất đi chứ không chịu lấy mấy đồ rác rưởi, anh đừng có lấy đình công ra để dọa tôi, anh không có tài cán làm tiếp thì anh mau cút đi cho tôi, không thể vì một đơn vị các anh mà làm ảnh hưởng đến toàn bộ tiến trình của trung tâm thể dục thể thao chúng tôi được.”

Lý Trường Phong tức giận nói: “Anh lúc nào cũng nhắm vào tôi cả.”

“Anh mà xứng để tôi nhắm vào ấy à? Tôi từ trước đến giờ đều làm việc chứ chẳng phải đối chọi gì với mọi người, muốn tôi có thái độ tốt với anh, thì anh làm việc cho tốt vào đã, tiền lương của công nhân anh có giải quyết được không?”

Lý Trường Phong không nói gì.

Trương Dương nói: “Nước có thể dẫn thuyền cũng có thể lật thuyền, có một vài việc xem chừng là việc tốt, nhưng nếu như anh không đủ bản lĩnh làm được, thì sẽ biến thành việc xấu, anh động não mà suy nghĩ đi, sự việc ngày hôm nay nếu như toạc ra ngoài, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng gì trong thành phố chứ? Chú anh đang bị điều tra trong viện kiểm sát, công trường lại xảy ra chuyện này, anh nghĩ rằng nó sẽ mang lại ảnh hưởng gì cho các anh và người nhà các anh chứ?”

Lý Trường Phong dù có dốt đến mấy thì cũng vẫn hiểu được hàm ý của hai chữ người nhà trong câu nói vừa rồi của Trương Dương, hắn đang nhằm ám thị việc này có thể sẽ mang đến cho bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên ảnh hưởng không tốt. Nghĩ đến thái độ lạnh như băng của bác, Lý Trường Phong ngay lập tức mềm nhũn người, gã thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi thừa nhận thái độ của tôi không đúng, thế này đi, tôi sẽ nghĩ các ngay, cố gắng giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.”

Trương Dương nói: “Đừng quên, một ngày thôi, nhất định phải giải quyết việc này, không thể để ảnh hưởng của nó lan rộng.”

Trương Dương rời khỏi phòng làm việc của Lý Trường Phong, thấy Thường Hải Tâm dẫn mấy người nữa bước đến, người đi dầu là Thường Tụng và Tần Thanh, Trương Dương cười ha ha bước tới: “Bí thư Thường, thị trưởng Tần đại giá, để trung tâm thể dục thể thao mới của chúng tôi được hân hạnh đón tiếp thật là vinh dự quá.”

Thường Tụng cười nói: “Không đến độ nói như vậy chứ, chúng tôi chỉ là tiện đường đến tham quan thôi.”

Trương Dương nói: “Khắp nơi đều đang xây dựng, có gì để xem đâu, nào, vào phòng làm việc của tôi ngồi một lúc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.