Chương trước
Chương sau
Lâm Bối Bối nghe thấy bà ta nói như vậy khuôn mặt liền nở một nụ cười nhạt, tia hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp hiện lên trong mắt cô ta.

Heather phu nhân vỗ vỗ vai cô ta, kề sát tai nói nhỏ: “Cô biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Lâm Bối Bối cắn cắn môi, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định khó khăn: “Nếu như tôi có thể hoàn thành xong chuyện này bà có thể để cho tôi đi chứ, sẽ tha cho Thành chứ?”

Heather phu nhân cười nhân từ, giống như một bà mẹ nhìn đứa con gái: “Làm xong chuyện này rồi tôi sẽ không miễn cưỡng cô nữa.”

Trương Dương liên lạc với Hình Triều Huy ở Bắc Kinh, Hình Triều Huy rất hiểu tính cách tên tiểu tử này, biết nếu như không có chuyện thì hắn sẽ không tìm đến mình, Hình Triều Huy nghe Trương Dương kể một lượt không khỏi thở dài: “Việc này là thuộc hệ thống công an, cậu tìm tôi để làm gì, cho dù tôi có muốn giúp cệu thì bây giờ tôi cũng đang ở Bắc Kinh cũng không thể làm gì.”

Trương Dương nói: “Cái tên này, việc này liên can đến sự sống chết của con gái một phó thị trưởng, cũng là sự việc nguy hiểm nghiêm trọng ảnh hưởng đến an toàn quốc gia đấy.”

Hình Triều Huy cười khổ nói: “Tôi nói này Trương Dương, cậu thân làm một nhân viên quốc an không phải là không biết chức trách của mình chứ, còn nữa, chúng ta là tứ cục quốc an, việc này thật sự không thuộc phạm vi quản lí của chúng ta.”

Trương Dương nói: “Cái tên này, tôi bây giờ đang gặp phiền phức cậu lại khoanh tay đứng nhìn sao?” Hắn biết Hình Triều Huy cũng là một người nhiệt tình.

Hình Triều Huy nói: “Thất cục nợ cậu một mối ân tình, cậu có thể đi tìm bọn họ.”

Hình Triều Huy nói câu này mới nhắc nhở Trương Dương, lần trước xảy ra án ở Tĩnh Hải, hắn đã giúp một việc lớn cho thất cục quốc an, nếu như hắn mở lời tìm bọn họ thì đối phương chắc sẽ không từ chối, hai ngày trước ở Đông Giang hắn đã từng gặp Đồng Tú Tú, nếu như Đồng Tú Tú vẫn ở Đông Giang thì cô ta chắc có thể giúp mình, Trương Dương nói: “Vậy thôi, tôi đi tìm bọn họ, nếu như việc này giải quyết không xong tôi sẽ lại phải tìm cậu.”

Hình Triều Huy cười ha ha nói: “Cứ vậy đi, tôi có thể giúp cậu liên hệ một chút, có điều tôi không dám đảm bảo sẽ có tác dụng.”

Trương Dương nói: “Có câu này của cậu là được rồi.”

Hình Triều Huy đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Trương Dương, cậu có nhớ đã từng đưa cho tôi một bức ảnh không?”

Trương Dương hơi ngẩn ra, Hình Triều Huy vừa hỏi hắn cũng không nghĩ ra: “Ảnh nào?”

Hình Triều Huy nói: “chính là khi cậu đến Bắc Kinh đưa cho tôi ý, bảo tôi giúp cậu đưa cho bộ phận giáo định kiểm tra, bức ảnh phó cục trưởng cục công an Đổng Đắc Chí chụp với một người đàn bà.”

Trương Dương lần này mới hiểu ra, bức ảnh đó là bức ảnh khi bắt được Lưu Ngũ ở Giang Thành đã cung cấp cho hắn. Theo như hắn nói thì người trong bức ảnh là Đổng Đắc Chí và người tình của gã, vì người đàn bà này đeo kính đen và đội mũ cho nên không nhìn ra tướng mạo thật, vì vậy Trương Dương mới nhờ phòng kĩ thuật của quốc an, có điều sau đó vì nhiều nguyên nhân mà bỏ qua chuyện này, nếu như không phải Hình Triều Huy chủ động nhắc tới thì hắn sẽ hoàn toàn quên mất chuyện này. Trương Dương nói: “Có tra ra thân phận của người phụ nữ này không?”

Hình Triều Huy nói: “Chỗ cậu có máy fax không, tôi gửi qua cho cậu bức ảnh đã được xử lí.”

Trương Dương nói: “Ở phòng thể ủy có, đợi tôi một chút tôi sẽ gọi lại cho cậu.” Trương Dương gọi điện thoại đến thể ủy, vừa hay Thường Hải Tâm vẫn đang làm thêm giờ ở phòng thông tin thể ủy, Trương Dương bảo cô ấy giúp mình nhận fax, sau đó lại gọi điện báo cho Hình Triều Huy một tiếng.

Khi Trương Dương và Hình Triều Huy gọi điện cho nhau thì Cao Liêm Minh cũng nhận được điện thoại của Lâm Bối Bối, giọng nói của Lâm Bối Bối tỏ ra rất hoảng loạn: “Luật sư Cao, anh ở đâu?”

Cao Liên Minh từ số điện thoại đã biết là Lâm Bối Bối, anh ta và Lâm Bối Bối không quen biết, nếu như không phải vì đồng môn La Ân thì cũng không thể có liên hệ gì với mấy người này, Cao Liêm Minh nói: “Cô Lâm à?”

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của Lâm Bối Bối, Cao Liêm Minh không khỏi oán trách nói: “Tôi vừa đến khách sạn tìm cô nhưng cô không có ở đó, gọi điện thoại thì cô tắt máy, bây giờ sao lại xuất hiện vậy? Cô Lâm, tôi là nể mặt La Ân mới đến giúp đỡ các cô, mong cô hợp tác một chút, đừng chơi trò trốn tìm với tôi.”

Lâm Bối Bối nói: “Luật sư cao, tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với anh.”

Cao Liêm Minh quay người về phía khách sạn Thiên Lam nhìn nhìn, thấp giọng nói: “Cô đang trong khách sạn?”

Lâm Bối Bối nói: “Tôi ở đó, tôi vừa trở về, anh phải giúp tôi.”

Cao Liêm Minh nói: “Cô phải kể hết tình hình thực tế cho tôi thì tôi mới có thể giúp cô.”

Lâm Bối Bối nói: “Tôi rất sợ hãi, tôi thật sự rất sợ, tôi không ngờ…. không ngờ cô ấy lại làm chuyện như thế này…” Lâm Bối Bối khóc trong điện thoại.

Cao Liêm Minh an ủi nói: “Đừng khóc, cũng không phải sợ, tôi lập tức sẽ tới, tin tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Cao Liêm Minh khóc nói: “Tôi sẽ nói hết, sẽ nói tất cả cho anh…”

Cao Liêm Minh dập điện thoại, nhìn Trương Dương vẫn đứng nghe điện, liền bước tới, kéo lấy Trương Dương: “Đi, quay lại thôi.”

Trương Dương nói: “Tôi phải đến thể ủy nhận fax.”

Cao Liêm Minh nói: “Lâm Bối Bối đã liên lạc lại, cô ta đang ở trong khách sạn Thiên Lam đợi tôi, bây giờ tâm trạng cô ta không ổn định, tôi cảm thấy cô ta biết gì đó, có thể tìm được manh mối từ chỗ cô ta.”

Trương Dương nghe Cao Liêm Minh nói như vậy cũng không dám làm lỡ dở, lập tức đi với Cao Liêm Minh, về khách sạn Thiên Lam.

Hai người bọn họ đến phòng 1208 phòng của Lâm Bối Bối, Cao Liêm Minh ấn chuông cửa: “Cô Lâm.”

Bên trong không có tiếng người.

Trương Dương và Cao Liêm Minh nhìn nhau, Cao Liêm Minh lẩm bẩm nói: “Không phải chứ, rõ ràng lúc này còn gọi điện cho tôi.” Anh ta liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Bối Bối, Trương Dương áp tai vào cửa phòng, nghe rõ ràng có tiếng chuông điện thoại phát ra.

Cao Liêm Minh học theo Trương Dương cũng áp tai vào cửa, anh ta cũng nghe thấy tiếng chuông, liền thấp giọng nói: “Lẽ nào cô ta đang tắm.”

Chuông điện thoại bên trong không ngừng đổ, Trương Dương cảm thấy có gì đó không ổn.

Sắc mặt Cao Liêm Minh trở nên nghiêm trọng, anh ta nhớ tới giọng nói hoảng hốt lúc nãy của Lâm Bối Bối: “Lẽ nào cô ta đang tắm.”

Trương Dương lắc đầu: “Không thể.” Rồi hắn ám thị Cao Liêm Minh lùi ra, một chân đạp thẳng vào cánh cửa.

Cao Liêm Minh liền dùng đèn pin mang theo người chiếu vào bên trong, anh ta thấy ở trên giường có một người đang nằm, anh ta hết sức khống chế sự sợ hãi trong lòng, đi về phía giường, vén xem mặt người đó, đó là một khuôn mặt trắng bệch đã mất đi sức sống, Lâm Bối Bối đang nằm đó, đôi mắt mở rất to, miệng mở rộng, không nhúc nhích.

Gan của Trương Dương lớn hơn nhiều so với Cao Liêm Minh, hắn lấy chiếc đèn pin trong tay Cao Liêm Minh, đi tới bên giường, ấn vào cổ Lâm Bối Bối, mạch Lâm Bối Bối đã ngừng đập, nhưng trên người vẫn còn hơi ấm, từ điểm này có thể phán đoán rằng cô ta bị giết cách đây không lâu. Cao Liêm Minh đứng ngẩn ra một bên, anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lâm Bối Bối vừa nãy còn nói chuyện điện thoại với mình, một sinh mạng sống sờ sờ nói chết là chết, dưới đất còn rơi không ít bức ảnh, Cao Liêm Minh nhặt lên một tấm.

Trương Dương thở dài nói: “Lập tức báo cảnh sát.”

Đối với Trương Đức Phóng mà nói đây đúng là một đêm không có cách nào để ngủ, nghe thấy trợ lí Lâm Bối Bối của Phạm Tư Kì bị giết liền biết cái án này càng lúc càng phức tạp. Khi Trương Đức Phóng đến hiện trường thì thấy Trương Dương và Cao Liêm Minh đang cho khẩu cung, pháp y đang tiến hành khám nghiệm hiện trường, hiện trường tìm thấy không ít ảnh và một cái đĩa ghi hình.

Trương Đức Phóng nhặt một bức ảnh trong đó lên, trong đó có hai cô gái ăn mặc rất ít đang ôm hôn nhau, Trương Đức Phòng vừa nhìn đã nhận ra hai người trong bức ảnh đó là Phạm Tư Kì và Lâm Bối Bối, trong phòng có rất nhiều ảnh, đều là ảnh của hai người họ, nhưng còn có mấy bức ảnh của Cung Nhã Hinh, Cung Nhã Hinh trong ảnh đang bị trói lại, miệng bị nhét vải, nước mắt dàn dụa, có lẽ là ảnh được chụp sau khi bị bắt đi.

Trương Dương và Cao Liêm Minh sau khi nói rõ sự việc liền đi tới chỗ Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng hỏi bọn họ: “Khi phát hiện ra có điều khác thường tại sao không lập tức thông bảo cho cảnh sát?”

Cao Liêm Minh nói: “Cục trưởng Trương, Tôi và Lâm Bối Bối đã hẹn nhau là hôm nay gặp mặt, tôi hoàn toàn không biết cô ta sẽ bị giết.”

Trương Đức Phóng nói: “Nếu như cậu có thể sớm nói cho chúng tôi biết chuyện này thì bi kịch này có thể sẽ không xảy ra.”

Tinh thần của Cao Liêm Minh đột nhiên kích động, anh ta lớn tiếng quát: “Tôi cũng không muốn cô ta chết, tôi đến để giúp cô ta, tôi hoàn toàn không ngờ người ta sẽ ra tay với cô ta.” Trương Dương nắm vào vai Cao Liêm Minh, nhắc nhở anh ta bình tĩnh lại, anh ta nhìn chiếc đĩa trong tay Trương Đức Phóng, nói: “Trương cục trưởng, phải chăng chúng tôi nên là người xem chiếc đĩa đó trước?”

Trương Đức Phóng nói: “Từ bây giờ trở đi tôi không hi vọng các cậu nhúng tay vào chuyện của cảnh sát chúng tôi, chăm chỉ mà làm chuyện của mình, nếu không tôi sẽ khởi tố các cậu tội cản trở thi hành công vụ.”

Cao Liêm Minh không hề sợ gã, tức giận quát lên: “Anh định đi kiện tôi à? Có giỏi thì anh đi tìm ra hung thủ đi, sao phải hung hăng với tôi làm gì?” May mà Trương Dương kịp thời kéo anh ta ra, tránh để xảy ra cuộc xung kích.

Sau khi Trương Dương và Cao Liêm Minh rời đi, Trương Đức Phóng mới gọi cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung đến nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Cảnh sát đó nói: “Báo cáo cục trưởng, bây giờ đã bắt đầu đưa ra được kết luận, Lâm Bối Bối bị giết, có lẽ là do bị người ta siết cổ mà chết, căn cứ như kết quả điều tra bước đầu, cái chết của cô ta không có liên hệ trực tiếp nào với Trương Dương và Cao Liêm Minh.”

Trương Đức Phóng không có chút gì ngạc nhiên với điều này, Trương Dương và Cao Liêm Minh không thể giết hại Lâm Bối Bối, bọn họ không có động cơ và lí do.

Cảnh sát đó nói: “Hiện trường có rất nhiều ảnh, đa phần là Lâm Bối Bối và Phạm Tư Kì, có bốn bức ảnh thuộc về Cung Nhã Hinh, đều là ảnh được chụp sau khi bị bắt, hi vọng trong chiếc đĩa này có thể cung cấp cho chúng ta một ít tin tức.”

Những cảnh sát đã mượn tạm một chiếc đầu máy ở trong khách sạn, sau khi bật tivi lên, Trương Đức Phóng cho đĩa vào, sau một đoạn phim dè thì trên màn hình hiện lên một hình cô gái, Trương Đức Phóng nhận ra cô gái này chính là con gái của Cung Kì Vĩ, Cung Nhã Hinh

Cung Nhã Hinh mặc một chiếc áo giống trong ảnh, hai tay bị trói ra sau, mặt hướng về phía kính, khóc nói: “Cha cứu con, cha cứu con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.