Chương trước
Chương sau
Cao Liêm Minh thấp giọng an ủi: “Cô Phạm, mong cô giữ bình tĩnh, tôi đến đây là muốn giúp làm rõ việc này, La Ân ngày mai mới có thể đến được Nam Tích, tôi đã nhận sự ủy thác của anh ta, đến giúp đỡ cô trước. bây giờ xin cô hãy kể lại với tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong nhẫn nại một chút, chúng ta bắt đầu từ lúc cô gặp phó thị trưởng Cung.”

Phạm Tư Kì điểu chỉnh lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu nói: “Khi tôi biết Tinh Nguyệt bị thành phố Nam Tích bị đá ra khỏi công trình cảng Thâm Thủy đã rất tức giận, cũng rất thất vọng, sau khi nhận được tin tức tôi lập tức từ Bắc Kinh chạy tới Nam Tích để hỏi cho rõ ràng, cho nên tôi đã tìm đến phó thị trưởng Cung và nói một số lời kích động.”

“Nói gì?”

“Tôi nói, ông nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.” Khi Phạm Tư Kì nói ra lời này trong lòng quả thật cảm thấy hối hận, tại sao mình lại nói là lời này, chính lời này đã biến cô ta trở thành nhân vật bị tình nghi trong vụ án bắt cóc này. Phạm Tư Kì nói: “Tôi thật sự không phải là muốn uy hiếp ông ta, tôi không phải là không rõ chúng tôi bị đá ra khỏi cuộc chơi cũng không phải chỉ một mình phó thị trưởng Cung là có thể quyết định được, đó là quyết định của toàn thể lãnh đạo thành phố Nam Tích, tôi sao có thể báo thù một mình ông ta.”

Trương Dương nói: “Cô có vì chuyện này mà hận ông ấy không?”

Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương, rõ ràng chỉ trích hắn không nên chen lời vào lúc này.

Phạm Tư Kì nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi quả thật có chút oán hận với ông ta, nhưng tôi sẽ không dùng cách cực đoan như vậy, Trương Dương, cậu nên hiểu rõ tôi không phải là loại người đó.”

Trương Dương không nói, hắn không tin Phạm Tư Kì sẽ làm ra chuyện bắt cóc hại người, nếu như Phạm Tư Kì là loại người đó thì lúc đầu Hứa Gia Dũng đối với cô ta như vậy tại sao cô ta không hạ thủ trừ bỏ Hứa Gia Dũng?

Cao Liêm Minh nói: “Cô Phạm, ngoài việc đó ra còn có gì nữa không? Hôm nay cô đã từng gặp ai? Còn xảy ra chuyện gì nữa?”

Phạm Tư Kì nghĩ một lát, từ sau khi mình bị đưa đến cục công ai, tâm tư của cô ta vô cùng hỗn loạn, lời của Cao Liêm Minh đã làm cho cô ta bình tĩnh lại, cô ta đột nhiên nhớ tới chuyện mình gặp mặt Heather phu nhân, liền thấp giọng nói: “Khi rời khỏi phòng làm việc của phó thị trưởng cung tôi đã từng gặp Heather phu nhân, cùng uống cà phê với cô ta.”

“Hai người đã nói chuyện gì?” Cao Liêm Minh hỏi nhỏ.

Trương Dương nghe đến cái tên Heather phu nhân chợt hơi ngẩn ra, hắn cũng biết Heather phu nhân đã đến Nam Tích, mà cũng vừa nộp một trăm vạn tiền tham gia đấu thầu.

Phạm Tư Kì nhìn Trương Dương nói: “Cô ta hỏi tôi về chuyện chồng đã mất, nói chồng tôi khi sinh thời có quan hệ không tồi với cô ta, cô ta rất yêu quý anh ấy.”

Cao Liêm Minh nghe vậy liền cảm thấy khó chút khó hiểu, anh ta không biết việc này có liên hệ gì đến án bắt cóc, nhưng Trương Dương lại không nghĩ như vậy, hắn luôn cảm thấy giữa Heather phu nhân và Hứa Gia Dũng có gì đó thần bí, bây giờ nghe Phạm Tư Kì nói như vậy, trong lòng hắn chợt hiện lên một dấu hỏi lớn, Heather phu nhân nhắc đến Hứa Gia Dũng rốt cuộc có mục đích gì?

Khi Trương Dương và Cao Liêm Minh chuẩn bị rời đi, Phạm Tư Kì nói với giọng vô cùng vô vọng: “Trương Dương, tôi thật sự không làm.”

Trương Dương mỉm cười, lúc này hắn cũng không biết nên nói gì mới được.

Cao Liêm Minh an ủi Phạm Tư Kì, nói: “Cô không phải sợ hãi, phía cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cô 24 tiếng, bọn họ không có chứng cứ xác thực thì không thể khởi tốt cô.”

Trương Dương và Cao Liêm Minh sau khi ra khỏi cửa, Cao Liêm Minh nói: “Giữa cậu và Phạm Tư Kì phải chăng có chuyện gì còn giấu tôi?”

Trương Dương lắc lắc đầu nói: “không có, tôi mới quen cô ấy một thời gian, qua lại rất ít, cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”

Cao Liêm Minh nói: “Cậu có nghĩ chuyện này do Phạm Tư Kì làm không?”

Trương Dương nói: “Bất kể chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ, trước khi chưa có chứng cứ thì tôi không thể đưa ra phán đoán.”

Cao Liêm Minh đang định nói hắn giảo hoạt thì nhìn thấy Trương Đức Phóng đi tới, Trương Dương gật gật đầu với Trương Đức Phóng, cười nói: “Cục trưởng Trương vẫn không yên tâm với chúng tôi nên đích thân đến xem à?”

Trương Đức Phóng cười ha ha nói: “Bạn bè cũ, nói gì vậy.”

Trương Dương nói: “Có phải là sự việc có tiến triển gì không?”

Trương Đức Phóng nói: “Đúng là mò kim đáy bể, một chút tin tức cũng không có, một lát nữa thị trưởng Hạ sẽ đến đây mở hội nghị của tổ chuyên án.”

Trương Dương nghe thấy Hạ Bá Đạt đích thân theo dõi vụ án này mới thấy việc Cung Nhã Hinh bị bắt cóc đã chấn động cả Nam Tích, theo tình hình trước mắt có thể thấy phía cảnh sát không có bất cứ tiến triển thực chất nào, hắn phải hành động mới được, lợi dùng quan hệ của mình ở quốc an xem xem có thể giúp đỡ được gì cho Cung Kì Vĩ không, quyết không thể đứng trừng mắt mà nhìn bi kịch xảy ra.

Cao Liêm Minh nói: “Cục trưởng Trương, đương sự của tôi có thể được bảo lãnh không?”

Trương Đức Phương nói: “Chúng tôi chỉ mời cô Phạm đến hợp tác điều tra án, không có ý khác.”

Cao Liêm Minh nói: “Tôi cần phải nhắc nhở anh, phía cảnh sát các anh chỉ có thể giữ được đương sự của tôi nhiều nhất 24 giờ.”

Trương Đức Phương hiểu rất rõ gốc gác của Cao Liêm Minh, gã thở dài nói: “Mọi người đều là người mình, tôi cũng không giấu các cậu làm gì, từ lúc con gái phó thị trưởng Cung bị bắt cóc đến giờ tôi ngay một tin tức nhỏ cũng không có, sức ảnh hưởng của việc này vô cùng lớn, tất cả lãnh đạo trong thành phố đều bị kinh động, yêu cầu chúng tôi phải nội trong 24 giờ đưa ra được kết quả, nhưng theo như tình hình hiện trường, chugns tôi hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, nếu như tên bắt cóc ra điều kiện thì còn dễ nói, nhưng bây giờ tên bắt cóc hoàn toàn không đưa ra bất cứ điều kiện gì, mục đích của hắn rất có thể là để báo thù, bây giờ tất cả hệ thống cảnh sát công an thành phố đang tiến hành kiểm tra nội bộ, căn bản bây giờ đã có phản hồi, không hề có bất kì một cảnh sát nào có liên quan đến vụ việc.”

Trương Đức Phóng còn muốn nói gì đó thì một viên cảnh sát vội vã chạy tới, hóa ra thị trưởng Hạ Bá Đạt đã đến, anh ta vội vã ra đón tiếp.

Khi Trương Dương và Cao Liêm Minh rời khỏi sảnh thì thấy thị trưởng Hạ Bá Đạt cùng một đám cảnh sát viên chen chúc vây xung quanh đang đi vào, Cao Liêm Minh không nhịn nổi mà mỉa mai: “Đã đến lúc nào rồi mà còn phô trương như vậy, làm cho ai xem chứ?”

Trương Dương kéo kéo cánh tay gã nói: ‘Mau đi thôi, chỗ này không đến lượt cậu nói đâu.”

Cao Liêm Minh đang định đi tìm Lâm Bối Bối, hôm nay cô ấy và Phạm Tư Kì gần như không rời nhau nửa bước, Phạm Tư Kì đã từng nói những gì, làm những gì cô ta có lẽ là người rõ nhất. Trước khi gã đi gặp Phạm Tư Kì cũng đã hẹn xong nơi gặp mặt với Lâm Bối Bối. Trương Dương rất tán đồng cách nghĩ của Cao Liêm Minh, hai người họ liền cùng đến khách sạn Thiên Lam. Trước khi Phạm Tư Kì bị bắt đã ở đây, có điều khi bọn họ tới lại mất công vì Lâm Bối Bối không có ở đây, Cao Liêm Minh có chút ngạc nhiên, rõ ràng Lâm Bối Bối đã hẹn gặp ở đây, nhưng khi đến lại không thấy đâu. Cao Liêm Minh lấy điện thoại, tìm số của Lâm Bối Bối để gọi, lại phát hiện Lâm Bối Bối tắt máy, điện thoại tắt máy không có gì là lạ, nhưng bây giờ Phạm Tư Kì bị cảnh sát mời đi điều tra, là trợ lý của cô ta, Lâm Bối Bối lại tắt điện thoại vào lúc này quả thật làm cho người ta thấy khó hiểu.

Trương Dương nói: “Sao thế?”

Cao Liêm Minh gọi liên tiếp mấy cuộc, đối phương vẫn tắt máy, gã lắc đầu nói: “Không tìm được cô ấy, xem ra thật sự tắt máy rồi.”

Trương Dương cũng có chút kì lạ: “Không phải chứ, Phạm Tư Kì xảy ra chuyện lớn, thân làm trợ lý cho Phạm Tư Kì sao có thể biến mất vào lúc này?”

Bọn họ thật không ngờ nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong tầm nhìn của Lâm Bối Bối.

Lâm Bối Bối đứng trước cửa, nhìn hai người đang nói chuyện dưới tầng, cô ta có chút hoang mang nói: “Bọn họ đang tìm tôi.”

Một giọng nữ trầm ổn vang lên: “Trương Dương.”

Heather phu nhân đứng sau lưng Lâm Bối Bối, hình như có một đám mây đen bao phủ lấy trái tim Lâm Bối Bối, Lâm Bối Bối thấp giọng nói: “Cô ấy sẽ ra sao?”

“Phạm Tư Kì?” Heather phu nhân đầy sự khinh bỉ nói: “Liên quan gì đến cô?”

Lâm Bối Bối nói: “Cô ta cũng không phải là người xấu…”

Heather phu nhân xoa nhẹ đầu Lâm Bối Bối, nhẹ nhàng nói: “Cô gái ngoan, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là bề ngoài, tôi thuê cô tiếp cận cô ta chính là để chứng minh tính gian xảo của cô ta, vì thế mà cô đã phải chịu không ít tủi nhục, tôi hiểu, tôi cũng rất cảm kích cô.”

Lâm Bối Bối nói: “Nhưng nếu như…”

Heather phu nhân nói: “Không có nhưng gì cả, cũng không có nếu như, tất cả những gì cô ta gặp phải đều là báo ứng của cô ta. Bối Bối, tôi luôn xem giống như con gái tôi, cô không thể do dự.”

Lâm Bối Bối nói: “Phu nhân, tôi nợ bà rất nhiều, cho nên bà bảo tôi làm gì tôi đều không do dự mà làm, nhưng lần này tôi thật sự không hiểu… tại sao? Tại sao nhất định phải ép cô ấy vào chỗ chết?”

Heather phu nhân không nói gì chỉ vỗ xoay xoay chiếc nhẫn ngọc xanh trên tay.

Lâm Bối Bối nói: “Có phải là vì Hứa Gia Dũng không? Vì anh ta mà làm nhiều chuyện như vậy, có đáng không?”

Heather phu nhân nhở nhẹ một hơi, vỗ vỗ vai Lâm Bối Bối: “Đứa trẻ ngốc, đừng nghĩ linh tinh nữa, chuyện này làm xong rồi thì cô có thể vĩnh viễn thoát khỏi cô ta, có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.