Chương trước
Chương sau
Hạ Bá Đạt cười ha ha: "Trường Vũ à, cậu khiêm tốn quá, thực là quá khiêm tốn!"

Hai người ngồi xuống ghế sofa nói chuyện, Lý Trường Vũ cũng hiểu rõ, làm việc ở Nam Tích này, người mà mình phải tiếp xúc nhiều nhất cũng chính là Hạ Bá Đạt. Tuy Hạ Bá Đạt không có nhiều thực quyền nhưng dù sao y cũng là cấp trên của mình.

Hạ Bá Đạt ân cần nói: "Trường Vũ à, tôi cũng không ngờ là cậu đến nhanh như vậy!"

Lý Trường Vũ đáp: "Tôi muốn mau chóng khai triển công việc, tuổi tác cũng không còn trẻ gì nữa, cũng đến lúc tranh thủ từng giây từng phút để cống hiến cho đất nước, nếu không sau này có muốn cống hiến cũng khó lòng mà thực hiện được”

Hạ Bá Đạt cười nói: "Rốt cuộc thì vẫn là đồng chí cũ, vấn đề giác ngộ cũng khác hẳn." Lý Trường Vũ đáp: "Thị trưởng Hạ, ngày mai tôi sẽ chính thức triển khai công việc."

Hạ Bá Đạt vừa nói "ừ" vừa gật đầu, trong lòng lại nghĩ một kiểu: "Hắn ta vội gì chứ? Cho là ta đây có bản lĩnh sao? Tưởng rằng mình đến Nam Tích thì sẽ nhanh chóng thay đổi được bộ mặt của cả thành phố này sao? Muốn lập thành tích cho các lãnh đạo tỉnh xem sao?" Hạ Bá Đạt lúc nói ra lại khác hoàn toàn: "Trường Vũ à, cậu đến đây thật đúng lúc, cậu nên biết, đồng chí Trần Hạo phó thị trưởng thường ủy đang mắc bệnh viêm gan, bây giờ đang điều trị tại Đông Giang, công việc của ông ấy cũng phải có người tiếp quản.”

Trước khi đến Nam Tích, Lý Trường Vũ đã tìm hiểu toàn diện về tình hình chính trị của Nam Tích, cũng hiểu rõ về công việc mà Trần Hạo đang phân quản, Lý Trường Vũ cười đáp: "Vậy tôi sẽ tiếp nhận công việc đó trước, xử lí ổn thỏa mọi việc rồi mới tiếp tục các việc khác.”

Hạ Bá Đạt cười: "Trường Vũ à, nhiệm vụ đó của phó thị trưởng thường ủy rất nặng nề vất vả, cậu phải chuẩn bị thật tốt về mặt tư tưởng đó." Lý Trường Vũ mỉm cười: "Trước đây công việc mà tôi đảm nhiệm cũng là công việc này, nói thẳng ra, chức vị này của tôi chính là dầu vạn năng, chỗ nào cần thì xoa vào đó."

Hạ Bá Đạt nghe những lời này không chút lọt tai nhưng y cũng không nói được gì, đành cười ha ha: "Hy vọng việc cậu đến sẽ đem lại cho Nam Tích một viễn cảnh mới mẻ hơn."

Lý Trường Vũ đáp: "Chỉ dựa vào cá nhân thì không thể thay đổi được điều gì, chỉ có dựa vào sức mạnh đoàn kết của tập thể mới có thể đem lại sự thay đổi thật sự cho Nam Tích. Tôi sẽ chăm chỉ hoành thành tốt công việc và nhiệm vụ của mình, sẽ làm cho nhân dân, thị trưởng Hạ và cả bí thư Từ hài lòng."

Hạ Bá Đạt mỉm cười gật đầu, nhìn qua đồng hồ nói: "Vẫn còn chút thời gian, tôi và cậu hãy bàn về mấy vấn đề đang chờ giải quyết."

Việc đầu tiên mà Hạ Bá Đạt đề cập đến là việc bán đấu giá khu đất sân vận động cũ, Hạ Bá Đạt nói: "Việc này nếu không phải vì Trần Hạo đổ bệnh thì đã được giải quyết xong rồi, bây giờ có rất nhiều thương nhân để ý tới khu đất này, phía ủy cũng đưa ra một phương án bán đấu giá. Sau khi cậu tiếp nhận công việc hãy giải quyết việc này trước, bán đấu giá phải dựa vào nguyên tắc công khai và công bằng, để các thương nhân dựa vào thực lực của mình mà hội bàn, cự tuyệt mọi quan hệ thân thiết, cố gắng để lợi ích hóa tổ chức."

Lý Trường Vũ cười, câu cuối mà Hạ Bá Đạt nói có chút hàm ý, cố gắng để lợi ích hóa tổ chức chẳng phải là phải đưa ra một mức giá cao nhất có thể, việc này có gắng mấy thì cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi, Trường Vũ đáp lời: "Việc này có phải do Trương Dương đang đảm nhiệm?”

Hạ Bá Đạt cười: "Là hắn, tiểu tử hắn cũng thật là giỏi, sau khi đến Nam Tích này đã thúc đẩy công việc biến chuyển hẳn, sau này các cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn đấy." Y cố ý dừng lại nửa chừng: "Trường Vũ à, tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và Trương Dương cũng không thường?"

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: "Có thể coi tôi là người dẫn đường cho cậu ta trong chốn chính trị này, có thể miễn cưỡng coi là sự phụ của cậu ta." Hạ Bá Đạt nói một cách đầy thâm ý: "Một ngày là thầy cả đời làm cha, cậu đã đến Nam Tích rồi, Trương Dương ắt hẳn là rất vui mừng."

Lý Trường Vũ đáp: "Việc công tư phân minh đương nhiên sẽ không để quan hệ lẫn vào công việc, thị trưởng Hạ yên tâm. Tôi sẽ đối xử với Trương Dương giống như với các đồng chí khác."

Hạ Bá Đạt ừm một tiếng, nhưng trong lòng lại không hề tin tưởng chút gì vào câu nói này của Lý Trường Vũ, một chút cũng không tin! Hạ Bá Đạt gọi điện cho Trương Dương ngay trước mặt Lý Trường Vũ, Trương Dương nhận điện thoại, Hạ Bá Đạt liền cất giọng cấp trên mà nói: "Tiểu Trương à, phó thị trưởng Lý đã đến rồi, sáu rưỡi tối nay sẽ mở tiệc đón mừng tại Nhất Chiêu chính phủ, cậu cũng đến tham gia nhé!"

Trương Dương cầm điện thoại liên tiếp ho khan vài tiếng, mãi mới dứt được cơn ho mà nói: "Thị trưởng Hạ, hay là cháu không đến nữa, cháu đang bị cảm nặng. Ngộ nhỡ lây bệnh sang các lãnh đạo...., cháu không gánh chịu được trách nhiệm này đâu...hắt xì!..Hắt xì...."

Hạ Bá Đạt nhăn mày, nghe tiếng điện thoại có thể biết được Trương Dương không nói dối, giọng nói của hắn bị khản đặc giọng mũi, lại liên tục bị hắt xì hơi, Hạ Bá Đạt nói: "Nếu vậy thì thôi, cậu cứ ở nhà dưỡng bệnh cho tốt." Trương Dương đáp: "Thật ngại quá, thị trưởng Hạ, ngài giúp cháu giải thích cho phó thị trưởng Lý...Hắt xì.. Hắt..." Hạ Bá Đạt dập máy, đành lắc đầu với Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ hỏi: "Trương Dương bị ốm hả?"

Hạ Bá Đạt đáp: "Bị cảm, tối nay cậu ấy không tới được." Lý Trường Vũ gật đầu, kì thực y cảm thấy Trương Dương không thích hợp tới dự bữa tiệc đón mừng tối nay, cho dù cấp bậc của Trương Dương cũng được tính trong đó, nhưng có đến cũng chỉ làm nền thôi.

Hạ Bá Đạt chỉnh lại y phục nói: "Đi thôi, chúng ta qua đó thôi!"

Thật đúng như suy nghĩ của Lý Trường Vũ, nếu Trương Dương đến dự thì chỉ làm nền cho người khác. Những bữa tiệc đón tiếp của quan lại kiểu này, hắn đi thực chẳng có ý nghĩa mấy, nhiều quan lớn cấp bậc cao hơn hắn cũng tới dự, nếu có mặt ở đây thì cũng không tới lượt hắn được hàn huyên, trò chuyện với Lý Trường Vũ. Cần gì chứ, cứ để cơ hội lại cho những kẻ cần giao lưu đến dự. Trương đại quan nhân cho rằng giữa mình và Lý Trường Vũ không cần phải giao lưu, hai bên đều biết rõ quan điểm lẫn nhau. Trương Dương vừa ho vừa lau nước mũi, bình thường hắn nghỉ ở nhà khách thể ủy, thỉnh thoảng hắn cũng đến khu biệt thự Sơn Trang Long Vân Hi ở Lương Thành, nhưng rất ít khi đi một mình. Bây giờ, khu đất của thể ủy này sắp bị đem ra bán đấu giá, Trương Dương cũng đến lúc phải suy nghĩ xem mình nên ở chỗ nào.

Trương Dương ngồi khoanh chân, hắn đang ngồi thiền tu tập một chút để điều hòa nội lực. Hắn bị cảm không chỉ vì bị nhiễm lạnh, mà chủ yếu là lúc song tu gặp phải chút vấn đề. Quan sát tỉ mỉ chút có thể thấy, công lực của hắn vượt xa Tần Thanh, luyện song tu lại có lợi hơn cho Tần Thanh, nhưng Tần Thanh lại không biết phải phối hợp thế nào để hắn tu luyện, thành ra mới gặp phải sự cố, may mà không quá nghiêm trọng.

Nội lực trong cơ thể Trương Dương tăng lên và tuần hoàn không ngừng, chốc lát từ trên đỉnh đầu hắn đã bốc lên chút khói trắng, Trương đại quan nhân hít thở đều đặn, hơi thở ra khói từ từ phun ra từ miệng, cứ thế duy trì tới ba ngày, hắn mới chầm chậm đưa được nội tức vào đan điền, mồ hôi được thải ra làm quần áo hắn ướt đẫm. Lúc này mới cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn cởi bỏ y phục, đi tới phòng tắm bật nước nóng để tắm sạch mồ hôi. Đang tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn nói lớn: "Đợt chút!"

Quấn khăm tắm quanh hông xong hắn vội ra mở cửa, hóa ra là Thường Hải Tâm. Cô nhìn thấy Trương Dương mặc như vậy ra mở cửa liền đỏ mặt nói: "Anh mặc ít như vậy không sợ càng cảm nặng sao?"

Trương Dương cười một tiếng: "Cơ thể anh rất khỏe mạnh, cũng đã dần hồi phục rồi, em vào đi!"

Thường Hải Tâm cắn môi nói: "Ngại lắm không vào đâu" rồi cô đưa ra một gói thuốc cho Trương Dương: "Mua thuốc cho anh này!" Trương Dương cười nhận lấy, Thường Hải Tâm mắt nhìn xuống dưới không dám nhìn hắn: "Em đi đây!" Trương Dương nói: "Vào đi, em ngồi đợi anh, anh vào phong thay đồ rồi anh mời em đi ăn luôn!"

Thường Hải Tâm nghe giọng hắn không còn khản nữa, cũng không thấy hắt xì hơi, bấy giờ mới tin là hắn đã đỡ hơn nhiều. Thường Hải Tâm cúi đầu ngại ngùng đi vào nhà, ngồi đợi hắn ở phòng ngoài.

Trương Dương vào phòng thay đồ, hắn vừa thay vừa nói: "Trên bàn có bình trà đại hồng bào anh vừa pha xong, em lấy chén mà rót!" Thường Hải Tâm ừm một tiếng, cô lấy chén rót trà uống, nhấp một hớp rồi nhẹ nhàng nói: "Nơi này có phải là sắp bị phá dỡ phải không anh?" Trương Dương đáp: "Ừ, đấu giá đất năm trước sắp phải hoàn thành, nếu không phải thị trưởng Trần đổ bệnh vào lúc then chốt này thì công việc này đã sớm được hoàn thành.

Thường Hải Tâm thấy Trương Dương vứt quần áo bừa bộn khắp nơi liền giúp hắn thu dọn, lúc dọn quần áo không may rơi ra một mảnh giấy, cô nhặt lên xem, thì ra là tấm vé thu phí đường đi Lam Sơn. Cô thấy ngày giờ trên vé ghi là hôm qua, trong đầu nghĩ: "Tối qua Trương Dương vội rời về trước, thì ra là đi Lam Sơn.” Cô không nói gì, chỉ đem đống quần áo để vào giỏ.

Điện thoại của Trương Dương để ngay trên bàn trà, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Thường Hải Tâm nhìn lướt qua, là số của Tần Thanh gọi đến. Làm thư kí cho Tần Thanh lâu như vậy, cô đương nhiên là biết rõ số điện thoại, cô nói: "Điện thoại này!" Trương Dương mặc áo jacket đen bước ra từ bên trong, cầm điện thoại nói: "Alo!"

Giọng Tần Thanh dịu dàng truyền đến tai: "Là em đây." Trương Dương cười đáp: "Khỏi bệnh chưa?"

Tần Thanh ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất linh nghiệm, em hôm nay không thấy gì nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.