Chương trước
Chương sau
Lúc bình thường Thôi Quốc Trụ là một người ăn nói cẩn trọng, rất ít khi nhìn thấy y biểu hiện như vậy. Trương Dương hỏi: "Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì rồi?" Trương đại quan nhân cảm thấy gần đây có nhiều chuyện xảy ra, hắn cũng không muốn phát sinh thêm chuyện phiền toái nào nữa.

Thôi Quốc Trụ đáp: "Chủ nhiệm Tang đã tự sát!"

Trương Dương nghe được tin này cũng ngẩn người ra, Tang Kim Đường lại tự sát, chỉ là đút lót thôi mà? Cùng lắm thì ngồi tù mấy năm, không cần phải nghiêm trọng đến mức đi tự sát như vậy.

Thôi Quốc Trụ sợ Trương Dương không tin lại càng nhấn mạnh: "Thực sự đã tự sát, ông ta đập vỡ gương trong phòng rồi lấy mảnh gương cắt mạch máu tự tử, may mắn là được phát hiện kịp thời."

Trương Dương ho khan hai tiếng: “Chuyện này bây giờ là do kỷ ủy phụ trách, không liên quan đến chúng ta, anh Thôi, anh đừng nên tuyên truyền linh tinh nữa, đừng tạo tâm trạng khủng hoảng trong nội bộ thể ủy."

Thôi Quốc Trụ gật đầu rồi lại nói tiếp: "Nghe nói lúc chủ nhiệm Tang biếu quà cho Huệ Kính Dân, tổng cộng đã biếu tới một vạn đồng, nhưng lúc đem đi biếu lại rút lại một tờ, cho nên chỗ quà biếu không tới một vạn đồng, hẳn là chưa vi phạm quy định."

Trương Dương không khỏi nhịn được cười, tin tức của Thôi Quốc Trụ quả là nhanh nhạy, nếu tất cả là thật thì Tang Kim Đường sẽ được nhẹ tội, nhưng chưa chắc đã chứng thực được những lời y nói. ………………… Lý Trường Vũ đến Nam Tích, được đích thân bộ trưởng phía tỉnh ủy hộ tống, việc này cũng cho thấy sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh với lần bổ nhiệm này. Vì yêu cầu công việc, Lý Trường Vũ là người đầu tiên rời khỏi Giang Thành, vợ y Cát Xuân Lệ cũng sẽ đến Nam Tích hội tụ với y sau khi sắp sếp ổn thỏa mọi việc.

Khổng Nguyên đưa Lý Trường Vũ đến Nam Tích, để y gặp mặt các thành viên quan trọng trong ban lãnh đạo thị ủy Nam Tích. Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên tuy cảm thấy không thoải mái với sự xuất hiện của Lý Trường Vũ nhưng vẫn thể hiện rất đỗi niền nở, tươi cười như hoa tiếp đãi đồng chí. Đối với một bí thư thị ủy như y thì kiểu xã giao chính trị này vốn sớm đã thành quen.

Khổng Nguyên mỉm cười nói: "Đồng chí Quang Nhiên, tôi đã đưa phó thị trưởng Lý đến rồi. Nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành, sau này, hy vọng hai đồng chí phối hợp ăn ý, chăm chú làm tốt công tác lãnh đạo Nam Tích."

Từ Quang Nhiên cười ha ha: "Bộ trưởng Khổng cứ yên tâm, tôi và đồng chí Trường Vũ sớm đã quen biết, tôi cũng biết rõ năng lực làm việc và thành tích của đồng chí Trường Vũ. Tổ chức thượng ủy phái đồng chí ấy đến Nam Tích thực là một sự việc tốt đẹp với ban lãnh đạo Nam Tích, càng giúp nâng cao thực lực lãnh đạo của chúng tôi, trợ giúp chúng tôi tiếp tục sự nghiệp cải cách mở cửa có hiệu quả." Từ Quang Nhiên liên tiếp dùng hai câu đều có từ "giúp" cũng là tỏ ý hoan nghênh Lý Trường Vũ đến với Nam Tích.

Lý Trường Vũ khiêm tốn cười: "Bí thư Từ khách khí quá, tôi làn này đến Nam Tích làm việc cũng là một cơ hội học tập hiếm có, sau này tôi sẽ đoàn kết hết mình cùng với ban lãnh đạo Nam Tích mà đồng chí Quang Nhiên dẫn dắt, cống hiến toàn bộ sức lực cho sự nghiệp phát triển kinh tế và cải cách mở cửa của Nam Tích." Những lời nói suông khách sáo ai cũng có thể nói được, điểm này Lý Trường Vũ cũng không thua kém gì Từ Quang Nhiên.

Khổng Nguyên nói: "Hy vọng đồng chí sẽ xứng với sự kì vọng lãnh đạo thượng cấp, nhanh chóng triển khai công việc mới, cấp trên rất coi trọng đồng chí đó." Khổng Nguyên nói câu này rất bình thản nhưng vào tai của Từ Quang Nhiên lại giống như là một sự cường điệu, Khổng Nguyên có vẻ như đang nhấn mạnh độ quan trọng của Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nói: "Bộ trưởng Khổng yên tâm, tôi sẽ chăm chỉ học tập tấm gương bí thư Từ."

Từ Quang Nhiên thấy rõ biểu hiện khiêm nhường của Lý Trường Vũ, cười nói: "Thị trưởng Lý khách khí rồi, mọi người học tập lẫn nhau, lấy sở trường bủ cho sở đoản, cùng nhau làm việc phát huy điểm mạnh của mỗi người như vậy mới có thể nâng cao được hiệu suất công việc!"

Khổng Nguyên cười: "Kỳ thực đạt được đến cấp bậc như các đồng chí, việc làm như thế nào, phương hướng ra sao mới đem lại lợi ích cho tỉnh, cho nhân dân, thực cũng khỏi cần tôi dặn dò." Y đứng dậy nói: "Tôi đưa đến đây thôi, tôi quan về Đông Giang đây."

Từ Quang Nhiên vội vàng bước lên trước giữ lại: "Bộ trưởng Khổng, đồng chí không thể vừa đến đã vội đi ngay như vậy, khó lắm mới đến Nam Tích một lần, lần này nhất định phải nán lại chơi rồi hẵng đi!"

Khổng Nguyên nói: "Tôi đến để làm việc chứ không phải là chơi, công việc đã hoàn thành rồi cũng phải nhanh chóng trở về!"

Từ Quang Nhiên đáp: "Bộ trưởng Khổng, đồng chí xem bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều rồi, đồng chí về đến Đông Giang trời cũng đã tối. Hay tối nay ở lại Nam Tích, tôi cũng tiện báo cáo công việc luôn với đồng chí."

Trong lúc Khổng Nguyên có hơi chần chừ, Từ Quang Nhiên đã gọi điện cho bí thư thị ủy Trường La Thụy đến, để y sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Khổng Nguyên, thấy khó mà từ chối được thịnh tình, Khổng Nguyên cũng đành đồng ý. Lúc này trưởng ban tổ chức thị ủy là Hà Anh Bồi cũng đã có mặt, y và Khổng Nguyên là chỗ quen biết, vội nắm tay Khổng Nguyên một cách thân thiết mà hỏi chuyện.

Từ Quang Nhiên nói: "Đồng chí Hà, đồng chí và La Thụy hãy đưa bộ trưởng Khổng về nghỉ ngơi trước, tôi còn phải làm quen với phó bộ trưởng Lý và các đồng chí khác nữa. Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc ở Nhất Chiêu để đón mừng bộ Trưởng Khổng và phó bộ trưởng Lý." Lý Trường Vũ vốn nghĩ không cần phải đón tiếp long trọng như vậy, nhưng Từ Quang Nhiên làm thế không phải là chỉ vì y, mà còn là vì bộ trưởng Khổng Nguyên, thế nên y không dám nói câu từ chối đành đồng ý.

Khi Hà Anh Bồi và La Thụy đưa Khổng Nguyên rời khỏi phòng làm việc, lại gặp ngay phó bộ trưởng ban tuyên truyền thị ủy Dương Viện ở trước cửa ra. Lúc Dương Viện vừa xuất hiện, mắt Khổng Nguyên như sáng rực lên. Vị phó bộ trưởng ban tuyên truyền này cũng đã khoảng bốn mươi tuổi, nhưng vẫn rất ưa nhìn, nước da trắng mịn màng, bước đi dịu dàng đầy vẻ nữ tính yểu điệu. Dương Viện đến để báo cáo công việc với Từ Quang Nhiên, không ngờ lại gặp bộ trưởng ban tổ chức tỉnh ủy ở đây, cô cười nói: "Xin chào bộ trưởng Khổng!", Dương Viện biết Khổng Nguyên nhưng y lại không biết cô. Tuy nhiên từ trước đến giờ bộ trưởng Khổng Nguyên vẫn luôn thân thiện dễ gần với những cán bộ nữ xinh đẹp, y cười tít mắt đáp: "Cô là...."

La Thụy vội giới thiệu: "Vị này là phó bộ trưởng ban tuyên truyền thị ủy thành phố Nam Tích-Dương Viện."

Khổng Nguyên lại cười gật đầu: "Chào cô, tiểu Dương!" Y chủ động đưa tay về phía Dương Viện.

Dương Viện có chút ngạc nhiên vội vàng bắt lấy tay bộ trưởng, cảm giác như tay của Khổng Nguyên to hơn hẳn, hơn nữa bàn tay có chút ướt át của mồ hôi, lúc nắm tay rõ ràng là y cố tình nắm chặt nhéo lấy tay Dương Viện. Cô sớm đã nghe tiếng bộ trưởng Khổng Nguyên này là một tên háo sắc, giờ chứng kiến vẻ mặt y bây giờ quả đúng như lời đồn đại. Dương Viện nói: "Bộ trưởng Khổng chiếu cố đến đây là vì khảo sát công việc phải không ạ?"

Khổng Nguyên cười: "Tôi phụ trách việc khảo sát và lựa chọn cán bộ. Hôm nay đến đây chủ yếu là vì đưa phó bộ trưởng mới Lý Trường Vũ đến cho các vị."

Dương Viện nở nụ cười, đôi mắt tròn to khép thành hình bán nguyệt: "Nam Tích nay đã ngày một đổi mới, bộ trưởng Khổng lần này đến nhất định phải thấy mới được." Khổng Nguyên cố ý thở dài: "Thời gian gấp gáp, lại không có người dẫn đường."

Dương Viện là một người phụ nữ biết nắm bắt cơ hội, cô liền nói: "Nếu bộ trưởng đồng ý, tôi có thể làm người dẫn đường cho ngài, đưa ngài đi thăm quan khắp Nam Tích!"

Khổng Nguyên mặt mày hớn hở cười: "Được, được chứ!" Y quay sang nói với Hà Anh Bồi: "Anh Bồi à! Bây giờ vẫn còn sớm, tôi đột nhiên muốn đi xung quanh Nam Tích xem một chút, cứ để Tiểu Dương đưa tôi đi là được!"

Hà Anh Bồi nghĩ thấy thật khâm phục, Khổng Nguyên nhất định là đã động lòng với Dương Viện, Dương Viện cũng không phải tốt đẹp gì. Qua những lời cô ả nói cũng có thể thấy rõ ả muốn gây dựng quan hệ với Khổng Nguyên, bộ trưởng ban tổ chức Tỉnh cơ mà, một đấng mày râu sáng ngời như vậy, trước con mắt của biết bao phụ nữ cũng có sức hút vô địch lắm.

La Thụy còn chưa kịp phản ứng gì, Anh Bồi đã nói luôn với Khổng Nguyên: "Để tôi đi sắp xếp xe!"

Khổng Nguyên cười ngượng nói: "Không cần đâu, tôi có mang xe tới mà!" Y quay lại phía Dương Viện, vẻ mặt lại hòa nhã dễ gần hẳn: "Tiểu Dương, cô hãy đưa tôi đi thăm chùa Bảo Liên của Nam Tích, nghe nói phong cảnh nơi đó rất đẹp."

La Thụy và Hà Anh Bồi nhìn theo xe tiễn Khổng Nguyên đi, không có người nào đi theo cả. Đến lúc chiếc xe đã vượt hẳn tầm nhìn, hại người mới quay sang nhìn nhau cười bất lực.

La Thụy nói: "Cô ả Dương Viện này, sao cô ta lại đến đây nhỉ?" Hà Anh Bồi thở dài: "Cậu hỏi tôi? Tôi biết hỏi ai đây?"

Sau khi gặp bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, Lý Trường Vũ vội vàng đến phòng làm việc của thị trưởng để tiếp kiến Hạ Bá Đạt thị trưởng thành phố Nam Tích. Trước đây vì quan hệ công việc nên y và Hạ Bá Đạt cũng là chỗ thân quen. Bây giờ Hạ Bá Đạt trở thành cấp trên của mình, Lý Trường Vũ cũng vẫn thể hiện thái độ kính trọng đúng mực: "Xin chào thị trưởng Hạ!"

Hạ Bá Đạt nhìn thấy Lý Trường Vũ vào đến cửa phòng, tươi cười đứng dậy bước ra chào đón: "Trường Vũ, cuối cùng cũng được gặp cậu!" Lãnh đạo thì vẫn cứ là lãnh đạo, cách thể hiện cũng khác hẳn, Lý Trường Vũ biết lần này mình đến Nam Tích, có lẽ kẻ không lấy làm mừng rỡ gì có thể chính là Hạ Bá Đạt. Lý Trường Vũ cười: "Thị trưởng vốn là lãnh đạo cũ của tôi, vừa được tin chuyển đến Nam Tích, biết sẽ có cơ hội làm việc cùng với thị trưởng Hạ, tôi đã sớm mong đợi. Sau này có thể từ từ mà học tập thị trưởng Hạ rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.