Chương trước
Chương sau
Cái này đối với Trương Dương chính là một phát hiện bất ngờ, hắn hỏi tiếp: "Chị ơi, chị có nhận ra người kia không?"

Bà chủ lắc đầu nói: "Lúc đó loạn như vậy, khi tôi đi qua thì hắn ta đã bỏ chạy rồi, có thể là sợ trách nhiệm bỏ trốn. Mà này, cậu kia, cậu là ai? Công an?"

Trương Dương cười nói: "Người bị đụng là dì của em!"

Bà chủ nói: "Thì ra là người nhà, dì của cậu không sao chứ, tôi thấy cô ta chảy nhiều máu, đứa nhó có bảo vệ được không?" Tò mò thì ai cũng có cả.

Trương Dương nói: "Cảm ơn, dì ấy không sao cả"

"Không sao là tốt rồi, này cậu nhóc, cậu cũng đừng tra nữa, bệnh viện này người đến người đi rất nhiều, mỗi ngày có biết bao nhiều người ra vào, lúc đó không bắt được tên kia, thì bây giờ muốn tìm hắn căn bản là không có khả năng, dù sao thì ngã ngay cửa bệnh viện, các người tìm bệnh viện đòi bồi thường là được rồi, bệnh viện khẳng định là sẽ chịu trách nhiệm" Bà ta lại tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với Trương Dương: "Ngàn vạn lần đừng nói là tôi chỉ cho cậu nhé"

Trương Dương âm thầm buồn cười, hắn nói lời cảm ơn, rời khỏi quầy bán hàng, đi được hai bước, chợt quay đầu lại hỏi: "Chị ơi, chị thấy lúc đó tên kia chạy đi đâu?"

Bà chủ suy nghĩ một chút, rồi chỉ về chổ giữ xe nói: "Tôi thấy hắn chạy về hướng bãi giữ xe ngầm"

Trương Dương đi đến hướng bãi giữ xe ngầm, chuyện này quả thật là không dễ tra, tại cổng lớn bệnh viện, lượng người qua lại rất nhiều, lúc Liễu Ngọc Oánh té ngã, đang là thời điểm đông người trong bệnh viện, không ai thấy rõ được tình huống cụ thể cả, nếu như những lời mà bà chủ kia nói đúng, thì quả thật ngay lúc đó có một gã đàn ông đã đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh, sau đó còn đạp một cái lên bụng của bà ta, rồi bỏ chạy vào bãi giữ xe ngầm lấy xe rời đi. Trương Dương đi theo bậc thang xuống lối vào bãi giữ xe ngầm, mong rằng có thể tìm được một ít manh mối, vừa mới đi đến lối ra, thì một chiếc xe màu đỏ đang chạy ra ngoài, thấy Trương Dương liền dừng lại, Cao Liêm Minh nhô đầu từ trong cửa sổ xe ra: "Trương Dương? Anh còn chưa đi?"

Trương Dương thấy hắn không khỏi cười cười.

Cao Liêm Minh nói với cha một tiếng, mở cửa xe đi xuống, đi đến bên cạnh Trương Dương nói: "Cùng đi uống vài ly nhé"

Cao Trọng Hòa ngồi lái xe đi trước.

Trương Dương lắc đầu, lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu tập trung lên máy quay ngay cửa ra vào của lối ra, hắn đứng sững ra một chút rồi nói: "Ở đây cũng có máy quay sao?"

Cao Liêm Minh nói: " Có gì ngạc nhiên đâu, ở mỗi nơi công cộng của nước Mỹ, mỗi một góc đường giao thông đều có máy quay cả, cái này là để dự phòng tội phạm"

Trương Dương nói: "Đi, theo tôi đến khoa bảo vệ"

Tâm tình của khoa trưởng khoa bảo vệ bệnh viện nhân dân tỉnh Hàn Chính Trì không được tốt lắm, vừa rồi phu nhân tỉnh trưởng ngã ngay trước cửa bệnh viện, làm cho gã bị viện trưởng mắng cho một trận, còn uy hiếp gã bắt gã phải từ chức. Gã cảm thấy mình rất uất ức, phu nhân tỉnh trưởng ngã xuống, dựa vào cái gì mà bắt một trưởng khoa bảo vệ như gã đứng ra chịu trách nhiệm, từ tình huống bây giờ cho thấy, chính bà ta đi đứng không cẩn thận tự ngã, còn trách ai oán ai?

Hàn Chính Trì không biết mục đích của Trương Dương là gì, khi Trương Dương yêu cầu đưa những băng ghi hình tại lối ra vào của bãi giữ xe, thái độ của gã không được thân thiện, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Anh nói điều tra là điều tra à, cho rằng mình là công an sao?"

Trương Dương nói: "Tôi không phải là công an, tôi là quốc an!" Hắn móc ra giấy chứng nhận quốc an đặt trước mặt của Hàn Chính Trì, tờ giấy chứng nhận này vốn không đại biểu cho cái gì cả, nhưng Trương Dương chuyên dùng để hù người kém hiểu biết.

Hàn Chính Trì vừa nhìn liền trợn tròn mắt ra, tuy rằng gã không tiếp xúc nhiều với quốc an, nhưng mà chuyện gì chỉ cần có liên quan đến quốc an, thì tính chất liền trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Cao Liêm Minh tràn ngập hâm mộ nhìn Trương Dương, theo hắn thấy thì tờ giấy chứng nhận quốc an của Trương Dương đã dùng biện pháp gì mà có được, nhưng rất là uy phong.

Tờ giấy chứng nhận kia là Trương Dương làm giả ra, hắn cũng đoán chắc rằng cho dù có biểu lộ thân phận cũng chẳng ai tin tưởng đâu. Thời đại này khác với thời Tùy, nói thật thì không ai tin tưởng, ngược lại nói láo thì dễ lừa gạt người hơn, Trương đại quan nhân đã được lĩnh ngộ nhiều về vấn đề này.

Trương Dương cần điều tra về những chiếc xe ra vào khỏi bệnh viện từ lúc mười một giờ bốn mươi đến mười hai gờ, trong lúc đó có tổng cộng bốn mươi lăm chiếc xe ra vào, xe rời khỏi bãi giữ xe có tổng cộng mười sáu chiếc, trong năm phút từ mười một giờ bốn mươi lăm đến mười một giờ năm mươi thì có bảy chiếc xe rời đi. Hàn Chính Trì không biết mục đích của Trương Dương, nhưng nếu người ta là người của cục quốc an, thì gã tốt nhất là nên phối hợp.

Trương Dương kêu Cao Liêm Minh ghi lại bảng số xe của mười sáu chiếc xe này lại, và điều tra trọng điểm về bảy chiếc xe rời đi ngay thời điểm đó.

Hai người rời khỏi khoa bảo vệ, Cao Liêm Minh không hiểu hỏi: "Trương Dương, anh làm cái gì vậy? Anh không phải làm trong ủy ban thể dục sao? Đổi nghề làm trinh thám từ lúc nào thế?"

Trương Dương vốn không dự định đem chuyện này nói cho Cao Liêm Minh biết, nhưng mà nếu đã gặp hắn, hơn nữa nhờ đến lão gia tử của Cao Liêm Minh là phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, mình muốn điều tra chuyện này cần phải có bên công an phối hợp. Vì thế Trương Dương đem chuyện Liễu Ngọc Oánh bị người ta đẩy ngã nói cho Cao Liêm Minh biết, Cao Liêm Minh cũng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, từ sau khi về nước, vẫn không có việc gì làm, nghe thấy phu nhân tỉnh trưởng bị người ta đẩy ngã, không khỏi nổi lên hứng thú, nhưng mà Trương Dương không nói cho Cao Liêm Minh biết, Liễu Ngọc Oánh bị người ta cố ý đẩy ngã, cũng không nói là Liễu Ngọc Oánh còn bị người ta ác ý đạp vào bụng nữa, trước khi chuyện này được điều tra rõ, thì không thích hợp để cho nhiều người biết.

Cao Liêm Minh nói: "Chuyện này chúng ta cần phải điều tra rõ, rốt cục là tên khốn nào ghê tởm như vậy, đụng ngã một phụ nữ có thai rồi bỏ chạy mà ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, đúng là không có đạo đức, anh yên tâm, tôi sẽ tra giúp anh!"

Trương Dương nói: "Điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là đến sở quản lý xe điều tra về tư liệu xe, điều tra rõ những chiếc xe này thuộc về ai!"

Cao Liêm Minh bình tĩnh nói:" Anh cũng không thể kết luận thủ phạm ngồi trong mấy chiếc xe này, có thể hắn chạy đến bãi giữ xe là để che giấu, hay là hắn chờ trong bãi giữ xe, không đi ra trong khoảng thời gian này, những nhân tố không xác định bên trong còn rất nhiều"

Trương Dương nói: "Cái này là đầu mối duy nhất mà chúng ta có thể tìm được, đừng để ý nhiều như vậy, cứ tra trước đi"

Cao Liêm Minh nói: "Đi, chúng ta đến sở quản lý xe tra tư liệu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.