Chương trước
Chương sau
Chủ nhiệm Lý chuyên gia sản khoa ngơ ngác nhìn hình ảnh trên màn hình siêu âm, bà ta có thế nào thì cũng không tin tưởng được sự việc đang diễn ra trước mắt, nhưng tất cả lại đang xảy ra một cách rất thật, bà ta tự hỏi phán đoán của mình không sai, nhưng người thanh niên này rốt cục đã dùng phương pháp gì, mà làm ngừng xuất huyết bên trong cổ tử cung của Liễu Ngọc Oánh, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy mà còn làm cho phần bị sưng tấy giảm bớt một nửa, thảo nào vợ chồng tỉnh trưởng Tống lại tin tưởng hắn như vậy, xem ra tên nhóc này quả nhiên là người có năng lực.

Tống Hoài Minh biết tình huống của vợ mình đã ổn, cũng đã lộ ra một nụ cười hiểu ý, ông nói với Trương Dương: "Trương Dương, con đi theo chú một chuyến"

Trương Dương đi theo Tống Hoài Minh ra bên ngoài, hắn cho rằng Tống Hoài Minh vẫn còn lo lắng về bệnh tình của Liễu Ngọc Oánh, cho nên an ủi: "Chú Tống yên tâm đi, tình huống của dì LIễu đã ổn định rồi, con chỉ cần châm cứu cho dì ấy thêm một lần nữa, phối hợp với dược vật làm tan máu tụ đi, là sẽ không sao"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Cảm ơn!" Thấy mồ hôi đang chảy trên trán của Trương Dương, câu cảm ơn này được nói ra từ trong đáy lòng.

Trương Dương cười nói: "Không cần phải khách khí với con như vậy"

Tống Hoài Minh nói: "Con có thấy rõ dì Liễu của con té ngã thế nào không?"

Trương Dương lắc đầu nói:" Lúc đó con đã ra đến đường cái của bệnh viện rồi, nghe thấy tiếng kêu cứu của dì mới chạy lại hiện trường, tình huống cụ thể con không thấy rõ"

Tống Hoài Minh gật đầu, thấp giọng nói:" Dì ấy bị người khác đẩy ngã, lúc ngã xuống đất, còn có người cố ý đạp lên bụng của dì" Lúc nói đến chuyện này, Tống Hoài Minh tràn ngập phẫn nộ, nhưng mà thân phận và địa vị của ông đã quyết định rằng ông phải kiềm chế.

"Cái gì?" Trương Dương ngạc nhiên kêu lên, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cục là ai có gan lớn như vậy, dám ra tay làm chuyện thế này đối với tỉnh trưởng phu nhân, từ trong miêu tả của Tống Hoài Minh có thể nghe ra, cái này căn bản là tấn công có âm mưu, chứ không phải là một sự kiện ngẫu nhiên, Trương Dương cả giận nói: "Ai đê tiện thế?"

Tống Hoài Minh dùng ánh mắt ngăn cản cơn lửa giận của Trương Dương lại, ông cũng không muốn làm lớn chuyện này, thật ra sự phẫn nộ trong lòng Tống Hoài Minh còn mạnh mẽ hơn cả Trương Dương, nhưng mà nếu như nói ra chuyện này, thì chắc chắn sẽ tại thành một sự kiện chấn động, cho nên ông không thể công khai nói ra chuyện này. Nhưng Tống Hoài Minh cũng không muốn chuyện này bỏ qua dễ dàng như thế, ông muốn điều tra rõ sự thật, ông cần phải đòi lại công đạo cho người vợ đang nằm trên giường, cũng như đứa nhỏ đang ở trong bụng. Cho nên, ông nghĩ đến Trương Dương, từ phong cách làm việc lúc trước của Trương Dương, và quan hệ của hắn với người nhà ông, Tống Hoài Minh cảm thấy rằng chỉ có Trương Dương mới là người được chọn có điều kiện tốt nhất để điều tra chuyện này.

Không đợi Tống Hoài Minh nói rõ yêu cầu của mình ra, Trương Dương đã ý thức được mục đích của Tống Hoài Minh khi đem chuyện này nói ra cho mình biết, hắn thấp giọng nói: "Chú Tống, chuyện này cứ giao cho con đi, con nhất định sẽ điều tra ra manh mối!" Trương Dương chủ động nhận trách nhiệm, không phải bởi vì hắn cho rằng đây là cơ hội cải thiện quan hệ của hắn với Tống Hoài Minh, tuy rằng hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, nhưng mà từ trong đáy lòng của hắn chẳng bao giờ thừa nhận chuyện này là sự thật cả, hắn đem người nhà của Sở Yên Nhiên thành người thân của mình, Liễu Ngọc Oánh cũng không ngoại lệ, bây giờ Liễu Ngọc Oánh gặp phải mạo phạm như vậy, với tính cách của Trương Dương, tuyệt đối không thể ngồi yên mặc kệ được.

Trong lòng của Tống Hoài Minh không khỏi có chút cảm động, từ khi con gái chia tay với Trương Dương, Tống Hoài Minh cũng bởi vì như vậy mà nảy sinh ra một cái nhìn khác với Trương Dương, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại, ông cho rằng Trương Dương là một thanh niên tốt, khi gia đình của mình gặp phải nguy hiểm Trương Dương đã đứng ra hỗ trợ không chút do dự, từ điểm này có thể nhìn ra, Trương Dương có tình cảm rất sâu đối với Yên Nhiên. Tống Hoài Minh căn dặn Trương Dương: "Chú không muốn chuyện này tạo thành khủng hoảng vô vị, con cố gắng xử lý kín đáo" Nói xong câu đó, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bởi vì trước đó ngoài cửa lớn có rất nhiều người, tình huống tương đối phức tạp, dì Liễu của con lo bảo vệ thai nhi, cho nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người hành hung, muốn điều tra chân tướng cũng tương đối khó khăn, con không cần quá miễn cưỡng, dù sao thì hai mẹ con cũng bình an, chú cũng đã cảm thấy vui rồi"

Trương Dương nói: "Chú Tống, nếu bọn chúng dám làm ra chuyện này trong trường hợp công khai, thì sẽ không loại trừ trường hợp về sau bọn chúng sẽ gây bất lợi với người nhà của chú nữa, đối với loại tiểu nhân đê tiện này, nhất định phải điều tra rõ, hơn nữa cần phải cho bọn chúng một bài học thích đáng!"

Tống Hoài Minh nói: "Cố gắng không để xảy ra khủng hoảng, đừng để cho người khác biết dì của con bị người ta cố ý đẩy ngã, nếu như có điều tra được cái gì, cũng không nên làm kinh động mọi người, liên hệ với chú trước, hiểu chưa?"

Trương Dương gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài, theo hắn thấy chuyện này chín phần là do kẻ thù chính trị của Tống Hoài Minh gây ra, đầu năm nay muốn làm chuyện gì cũng không dễ dàng, không biết đắc tội với người ta lúc nào.

.....................................

Người đầu tiên mà Trương Dương tìm chính là viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Thi Bác Triển, Thi Bác Triển cũng hoàn toàn không biết gì về tình huống ngay lúc ấy cả, bên bảo vệ khoa sau khi trải qua điều tra, tình huống nắm giữ bây giờ là, người ở hiện trường rất nhiều, lúc Liễu Ngọc Oánh té ngã có không ít người thấy, nhưng chẳng ai thấy rõ là bà ta rốt cục là bị người ta đẩy ngã hay là tự mình trượt chân ngã xuống.

Ý trong lời nói của Thi Bác Triển có khuynh hướng nghiêng về vế sau, bởi vì nếu Liễu Ngọc Oánh trượt chân té ngã thì càng tiện để bọn họ trốn trách tránh nhiệm, phu nhân tỉnh trưởng xảy ra chuyện lớn như vậy trong bệnh viện của bọn họ, Thi Bác Triển sợ không nhẹ, nếu như Liễu Ngọc Oánh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chỉ sợ rằng một viện trưởng như ông cũng chịu không nổi.

Lúc Trương Dương hỏi thăm tình huống, cục trưởng cục vệ sinh tỉnh, cục trưởng cục vệ sinh thành phố Đông Giang đều chạy đến, Thi Bác Triển đứng dậy nghênh tiếp lãnh đạo, Trương Dương cũng ý thức được rằng bây giờ cũng chẳng thể lấy được cái gì từ miệng của ông ta nữa. Vì thế hắn liền rời đi, một mình đi bộ đến chổ Liễu Ngọc Oánh té ngã, có hai người lao công đang lau dọn vết máu chổ này, hai người này cũng chẳng biết cái gì cả, Trương Dương lại tìm đến một bảo vệ cửa hỏi chuyện, người bảo vệ này cũng không thấy rõ tình huống, nói hai câu xong, đột nhiên nảy sinh cảnh giác với Trương Dương: "Anh là ai? Phóng viên sao?"

Trương Dương thuận miệng nói: "Cục công an!" Bảo vệ cũng không hỏi nữa, lầm bầm trong miệng: "Việc này thì có liên quan gì đến cục công an chứ? Anh đừng hỏi, dù sao thì tôi cũng không thấy rõ! Bệnh viện cũng không cho chúng tôi nói lung tung!"

Trương Dương đi đến quầy bán hàng gần cửa lớn, từ góc độ này hẳn là có thể thấy được vị trí Liễu Ngọc Oánh té ngã, hắn móc ra mười đồng mua một chai nước, rồi quay lại hỏi bà chủ quán: "Chị ơi, vừa nãy có người ngã xuống, chị có thấy không?"

Bà chủ cửa hàng này là một phụ nữ trung niên, vừa nhìn liền biết là loại thích nhiều chuyện rồi: "Thấy chứ thấy chứ, là một người đàn ông đụng vào người phụ nữ kia, nhưng mà đụng xong hắn còn quay người bỏ chạy, mang kính đen để râu đấy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.