Chương trước
Chương sau
Trần Hạo nghe xong những lời này, không khỏi trầm mặc, thị lý giao công tác thể dục thể thao cho gã phụ trách, gã mãi vẫn không sao nhập vai được, mục đích hôm nay gọi Trương Dương tới đây cũng để tìm hiểu tình huống, nhưng nghe Trương Dương nói xong, gã bắt đầu ý thức được, công tác thể dục thể thao cũng không phải dễ làm, cách thời gian tổ chức vận hội tỉnh cũng chỉ còn mười tháng, hiện tại trung tâm thể dục mới vẫn chưa xây xong, tài chính của thị lý giành cho phương diện thể dục thể thao gã cũng nắm rõ, ít đến đáng thương, chỉ có một số tiền mà đều dùng ở xây dựng sân thể dục hết rồi, Từ Quang Lợi bởi vì bối cảnh của bản thân mà từ thị lý cầm đi không ít tiền, tuy rằng gã đối với Trương Dương luôn có thành kiến, nhưng có một điểm gã không thể không thừa nhận, sau khi Trương Dương tới Ủy ban thể dục thể thao, công tác của Ủy ban thể dục thể thao quả thực rất hiệu quả, tốc độ xây dựng của trung tâm thể dục mới rõ ràng nhanh hơn, tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long gia nhập đều là nhờ năng lực cá nhân của Trương Dương. Trương Dương tuyệt đối không phải là bắn tiếng đe dọa, nếu trên tài chính lại xuất hiện vấn đề, trung tâm thể dục mới khẳng định sẽ có khả năng lại một lần nữa đình công.

Gã đã bị đá ra ngoài cuộc trong xây dựng cảng Nước Sâu, trong mắt người ngoài công tác thể dục thể thao còn lâu mới quan trọng bằng công trình cảng Nước Sâu, mà nếu ngay cả chuyện này gã cũng làm không tốt, thị lý, thậm chí tỉnh lý khẳng định sẽ cho rằng gã vô năng, vị trí phó thị trưởng thường vụ của gã rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Trần Hạo lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ một chuyện, gã nên tiếp nhận hiện thực, nếu đã bị đặt ở vị trí này, nhất định phải làm tốt chuyện được phân quản, trăm ngàn lần đừng để xảy ra sai sót gì, gã phải ủng hộ Trương Dương, bất kể gã tình nguyện hay là không tình nguyện, ủng hộ Trương Dương chính là ủng hộ chính gã, đây là một sự thật không thể tranh cãi.

Từ trên vẻ mặt của Trần Hạo, Trương Dương đã nhìn ra vị phó thị trưởng thường vụ tinh thần sa sút này đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Trương Dương không có ý quấy rầy gã, cầm chén trà lên uống một ngụm, trà lá không được ngon lắm, trà lá mà cơ quan chính phủ dùng để chiêu đãi khách đúng là chẳng ra làm sao cả.

Trần Hạo cuối cùng cũng mở miệng: "Chuyện này tôi trên cuộc họp thường ủy sẽ đề xuất, có điều tôi thấy hy vọng không lớn đâu."

Trương Dương cười nói: "Nhưng nếu ngài không đề cập thì một chút hy vọng cũng không."

Trần Hạo nói: "Ai nguyện ý bỏ tám ngàn vạn ra mua khu đất đó." Lòng hiếu kỳ của gã nhưng cũng khá mạnh.

Trương Dương nói: "Tám ngàn vạn là ít đấy, tôi đã tìm người đánh giá, sân thể dục của chúng ta cộng thêm khối đất của Ủy ban thể dục thể thao, giá trị trước mắt ít nhất cũng không dưới trăm triệu, nếu thị lý đồng ý bán đấu giá, giá khởi điểm phải từ một trăm triệu, ít hơn một xu cũng không được."

Trần Hạo nói: "Anh không sợ dọa cho người khác chạy mất à."

Trương Dương cười nói: "Không khéo còn có thể nhiều hơn ít chứ."

Trần Hạo nói: "Có nhiều hơn nữa thì thị lý cũng không thể đưa hết tiền cho anh đâu."

Trương Dương nói: "Tôi đòi một nửa, bất kể là bán được bao nhiêu, một nửa sẽ phải bỏ vào sự nghiệp thể dục thể thao."

Đang nói chuyện thì di động của hắn đổ chuông, Trương Dương ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại được không?"

Trần Hạo gật đầu.

Trương Dương bắt mày, là phía Hongkong gọi tới, cuộc thi đấu đối kháng bóng đá ngôi sao lần này là đạo diễn Hongkong giúp liên hệ, Vương Chuẩn gọi điện thoại tới là để xác nhận hành trình lần này và vấn đề chỗ ở, Trương Dương nói vài ba câu qua loa với y, sau khi gác điện thoại, cười nói với Trần Hạo: "Đội bóng đá ngôi sao Hongkong buổi chiều thứ bảy sẽ đến Nam Tích."

Trần Hạo nói: "Phương diện ăn ở đã ăn bài chưa?

Trương Dương nói: "Trận đấu lần này do khách sạn Hải Thiên tài trợ toàn bộ hành trình, Ủy ban thể dục thể thao chúng ta không cần phải bỏ một xu."

Trần Hạo liên tục gật đầu: "Cách làm như vậy đáng được đề xướng!"



Chủ tịch khách sạn Hải Thiên Đoàn Kim Long gần đây sắc mặt rất khó coi, y vốn là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Trương Dương và Thạch Thắng Lợi,nhưng không ngờ mình lại bị đâm một đao, tự dưng phải bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ, nhớ tới chuyện này y lại lòng đau như cắt, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đại cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng lên tiếng, y nếu không làm theo, chẳng những đắc tội với Trương Đức Phóng, cũng khó mà được yên với Trương Dương.

Chung Hải Yến gõ cửa văn phòng của y rồi bước vào, cô ta mang hóa đơn chi ba mươi vạn đặc biệt tới cho Đoàn Kim Long xem qua.

Đoàn Kim Long nghe nói là chuyện này, không khỏi nhíu mày nói: "Chuyện này không cần hỏi tôi, cô cứ xem thế nào mà làm."

Chung Hải Yến nói: "Tôi tính toán chi tiết thì có thể sẽ có bộ phận siêu chi, đại khái khoảng năm vạn."

Đoàn Kim Long nói: "Đã nói là chỉ ba mươi vạn rồi, nhiều hơn một xu tôi cũng không chi?" Cơn tức áp chế trong lòng nhiều người cuối cùng cũng phát ra.

Chung Hải Yến nói: "Đoạn tổng, tôi thấy cũng chỉ có năm vạn thôi mà, nếu đã tài trợ, dứt khoát làm người tốt đến cùng đi, cớ gì mà để cho đã xuất lực rồi lại còn không được lòng người ta."

Đoàn Kim Long tức giận nói: "Chỉ một câu nói của hắn đã từ chỗ tôi lấy đi ba mươi vạn, ngày mai còn không biết nghĩ ra danh mục gì nữa để tới lừa bịp tống tiền tôi, tôi là mở khách sạn chứ không phải là mở viện phúc lợi, tiền của tôi cũng không phải là tự dưng mà có, là tôi cực khổ kiếm từng đồng một đó."

Chung Hải Yến nói: "Đoạn tổng, tôi còn có một chuyện muốn thương lượng cùng anh!"

Đoàn Kim Long nói: "Cô nói đi!"

Chung Hải Yến nói: "Gần đây phía sauna làm hơi thái quá, cảnh sát đã nhận được rất nhiều tố cáo, nếu không phải Trương cục gánh đỡ cho chúng ta, e rằng đã sớm to chuyện rồi."

Đoàn Kim Long mẫn cảm cảm thấy được Chung Hải Yến là đang lợi dụng chuyện này để tạo áp lực cho y, y càng ngày càng khó chịu nữ nhân này, từ khi cô ta bám vào Trương Đức Phóng, khí thế trở nên càng ngày càng cường thịnh, thậm chí còn không phân rõ được ai mới là chủ nhân của Hải Thiên, Đoàn Kim Long nói: "Hiện tại kinh doanh khách sạn truyền thống đã hết thời rồi, không mở cửa chấn hưng thì căn bản không sinh tồn được."

Chung Hải Yến nói: "Trương cục bảo chúng ta chú ý một chút."

Đoàn Kim Long nói: "Kiếm tiền nhất định phải thừa lúc còn sớm mà hành động, tiểu Chung à, sau này cô sẽ hiểu, cô giúp tôi cám ơn Trương cục nhé."

Chung Hải Yến nói: "Bảo tôi dùng miệng để cám ơn à!"

Đoàn Kim Long hận đến ngứa răng, con mẹ nó, tiện nhân, lại tìm tôi đòi tiền, vì chuyện bộ phận sauna của Hải Thiên, y đã phải bỏ ra không ít tiền, Đoàn Kim Long lấy ra một tấm chi phiếu viết mười vạn, đưa cho Chung Hải Yến: "Mời Trương cục đi ăn cơm đi, tôi gần đây bận quá, không có thời gian." Y thật sự không muốn giao tiếp trực tiếp với Trương Đức Phóng, người này quá tham lam, tham đến mức khiến Đoàn Kim Long xót ruột vô cùng, Chung Hải Yến đã trở thành một quân cờ mà y bố trí ở Hải Thiên, cô ta đối với tình huống của Hải Thiên rõ như lòng bàn tay.

Chung Hải Yến nhìn nhìn tấm chi phiếu đó, khóe môi mang theo nụ cười đắc ý: "Đoạn tổng, chuyện tài trợ..."

Đoàn Kim Long có chút mỏi mệt nhắm mắt lại nói: "Cô nói đúng, ba mươi vạn còn bỏ ra được, thêm năm vạn cũng chẳng là gì, cho hắn!"

Đội bóng đá ngôi sao Hongkong vào buổi chiều thứ bảy đến Nam Tích, trận đấu lần này do Vương Chuẩn dẫn đầu liên hệ, ngôi sao đến đây đều là một số nhân vật tuyến hai của Hongkong, có điều bởi vì những năm chín mươi điện ảnh Hongkong và phim truyền hình Hongkong thịnh hành, những ngôi sao tuyến hai ở Hongkong này tới nội địa cũng nghiễm nhiên thành siêu sao siêu cấp, trước khách sạn Hải Thiên đã tụ tập mấy trăm fan hâm mộ đợi các đại minh tinh tới xin chữ ký, để tránh cho hiện trường xuất hiện hỗn loạn, Trương Dương trước đó đã liên hệ với phía cục công an, bảo bọn họ phái ra mấy cảnh viên phụ trách duy trì trật tự ở hiện trường. Phó cục trưởng công an Mạnh Doãn Thanh tự mình tới đây chỉ huy, đây cũng là để thể hiện sự coi trọng của hệ thống công an đối với trận đấu lần này, trên thực tế từ sau sự kiện khủng bố ở thành thương mậu Hàn Quốc Tĩnh Hải, bên trong hệ thống công an tiến hành chỉnh đốn, đối với các hoạt động tụ hội vô cùng cảnh giác.

Trương Dương dẫn theo các lãnh đạo của Ủy ban thể dục thể thao, ở trước khách sạn Hải Thiên nghênh đón xe bus chở các ngôi sao Hongkong, sự xuất hiện của mỗi ngôi sao đều dẫn tới một trận hoan hô của fan ở hiện trường, Trương Dương đối với film Hongkong chỉ cảm thấy hứng thú với phim võ thuật và phim cấp ba, từ trong đó không ngờ nhìn thấy mấy nhân vật phản diện thường xuất hiện trong phim võ thuật, còn nhận ra một người trước đây từng đóng film cấp ba, có điều hắn vẫn rất lễ phép bắt tay từng người. Sáu nữ ngôi sao tới đây trợ uy Trương Dương đều chưa từng gặp, có điều từ diện mạo cho thấy, khí son phấn quá nồng, vừa nhìn đã thấy mặt mũi như tranh, nhưng nhìn kỹ thì căn bản chính là vẽ ra.

Vương Chuẩn xuất hiện cuối cùng, Trương Dương vui tươi hớn hở bắt tay với y, Vương Chuẩn nhiệt tình ôm Trương Dương một cái, thằng cha này không ngờ đã học được nói tiếng Bắc Kinh: "Người anh em, nhớ chết đi được!"

Trương đại quan nhân ghé vào tai y, nói: "Đồ béo chết bầm, bảo anh tìm đại minh tinh cho tôi, nhưng đám người này đều là tuyến hai cả!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.