Chương trước
Chương sau
Trần Hạo cười cười, rất xấu hổ, y cũng biết Từ Quang Nhiên là có hảo ý, là đang cố ý cường điệu tính trọng yếu của gã, đang giúp cho gã, nhưng bất kể là có cường điệu đến thế nào, tính trọng yếu của vận hội tỉnh không thể so sánh được cảng Nước Sâu.

Từ Quang Nhiên nhìn thấy biểu hiện của Trần Hạo lúc này, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, cầm lên được thì cũng phải bỏ xuống được, đó là tố chất cơ bản nhất mà một cán bộ quốc gia nên có, Trần Hạo ở phương diện này rõ ràng là còn thiếu hiều. Mỗi lần vào những lúc như thế này, Từ Quang Nhiên bất giác lại nhớ tới Thường Lăng Không, nếu Thường Lăng Không không tới Lam Sơn, có lẽ là một cảnh tượng khác rồi. Hiện thực dù sao cũng là hiện thực, bên trong ban lãnh đạo Nam Tích hiện giờ sóng ngầm bắt đầu khởi động, tâm tính của rất nhiều người đều nảy sinh biến hóa, Từ Quang Nhiên vẫn luôn cảnh giác thị trưởng Hạ Bá Đạt, nhưng hiện tại y phát hiện người thật sự uy hiếp mình không phải là Hạ Bá Đạt mà là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.

Trong chuyện bổ nhiệm Cung Kì Vĩ, Kiều Chấn Lương đã bắt đầu chủ động can thiệp, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ Kiều Chấn Lương không hài lòng đối với năng lực lãnh đạo của y, Từ Quang Nhiên bởi vậy mà trở nên cẩn thận hơn nhiều, y đã chuẩn bị tốt để ứng đối với nguy cơ chính trị.

Sau khi chấm dứt cuộc họp thường ủy sau khi chấm dứt, Từ Quang Nhiên và Hạ Bá Đạt đi cùng nhau, Hạ Bá Đạt cười nói: "Bí thư Từ, trận đấu bóng đá ngôi sao cuối tuần này ngài có đến xem không?"

Từ Quang Nhiên lắc đầu nói: "Vốn cũng muốn đi, nhưng lại đúng vào ngày sinh nhật cháu ngoại tôi, đã đáp ứng đưa nó đi công viên rồi."

Hạ Bá Đạt nói: "Hay là dẫn cả đứa bé tới xem bóng đá đi."

Từ Quang Nhiên cười nói: "Sức hấp dẫn của công viên đối với trẻ con vẫn lớn hơn nhiều, chúng ta làm lãnh đạo, không thể nói mà không giữ lời, phải không?"

Hạ Bá Đạt bật cười ha ha.

Từ Quang Nhiên nói: "Anh đi đi, chủ nhiệm Cừ tới, phía Nam Tích chúng ta cũng nên chiêu đãi long trọng một chút, trăm ngàn lần đừng để cho người ta cảm thấy không vừa ý."

Hạ Bá Đạt gật đầu nói: "Công tác chiêu đãi cụ thể có Trần Hạo lo rồi."

Hai người nói chuyện thì có vẻ khách khí, nhưng ở tỏng lòng không ai coi người kia ra gì.

Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo cũng là sau cuộc họp thường ủy lần này mới ý thức được công tác chủ yếu của mình đã biến thành thể dục thể thao, mình hiện tại phải đối mặt với vận hội tỉnh sắp triển khai, làm lãnh đạo tuy rằng phong quang nhưng trách nhiệm gánh vác trên vai cũng không phải ít, quay về văn phòng, gã gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo Trương Dương đến văn phòng của mình một chuyến.

Trương Dương tuy rằng có chút phản cảm đối với Trần Hạo, nhưng người ta hiện tại dù sao cũng là lãnh đạo phân quản của mình, công phu ngoài mặt vẫn phải làm, sau khi nhận được điện thoại, hắn lập tức đến thị chính phủ.

Thái độ lần này của Trần Hạo đối với Trương Dương ít nhiều cũng hòa ái hơn: "Trương tới rồi à, mau ngồi đi."

Trương đại quan nhân có chút được yêu quá mà sợ, nói: "Thị trưởng Trần tìm tôi có gì phân phó?"

Trần Hạo cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là muốn tùy tiện tâm sự với cậu thôi, thị lý bảo tôi phụ trách công tác thể dục thể thao, tôi đương nhiên phải tìm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là cậu để tìm hiểu tình huống một chút rồi."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần muốn tìm hiểu những phương diện nào?"

Trần Hạo nói: “công tác chuẩn bị Vận hội tỉnh ra sao rồi?"

Trương Dương nói: "Xây dựng trung tâm thể dục mới đã đang tiến hành, trước mắt đa số hạng mục được tiến hành đều là nợ tiền, dựa theo hợp đồng quy định, có một số khoản công trình chúng ta sau khi trung tâm thể dục thể thao xây xong sẽ phải trả."

Trần Hạo nghe thấy hắn vừa mở miệng đã chuẩn bị đòi tiền, vội vàng ngắt lời hắn: "Trước không nói đến chuyện tiền, cậu thấy trung tâm thể dục mới có thể hoàn công trong thời gian quy định không?"

Trương Dương trả lời một cách rất khẳng định: "Có thể! Nhưng hiện tại phải nghĩ biện pháp kiếm tiền đã!"

Trần Hạo nhíu mày, gã rất không thích cái cách nói chuyện này của Trương Dương, rất trắng trợn, kiếm tiền ư! Cho rằng là đang làm ăn buôn bán à? Một cán bộ quốc gia sao lại nói những lời không có tiêu chuẩn như vậy? Gã bỗng nhiên nhớ tới Trương Dương hiện tại đã là chính ban. Trần Hạo nói: "Tiền tài không phải là vạn năng, tuy rằng rất quan trọng, nhưng trong tổ chức vận hội tỉnh, tiền tài chỉ có thể chiếm vị trí vị thứ hai, quan trọng nhất là thông qua tổ chức vận hội tỉnh lần này đề cao lực ngưng tụ của người dân, tăng cường cảm giác tự hào của nhân dân Nam Tích, thậm chí là toàn bộ Bình Hải, đề cao tinh thần chủ nghĩa yêu nước của mọi người."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, lời này của ngài tôi không đồng ý, không có tiền, sao có thể xây dựng được trung tâm thể dục mới? Không có tiền, chúng ta lấy cái gì thưởng cho vận động viện, lấy tiền đâu mà trả lương cho huấn luyện viên?"

Trần Hạo nói: "Tôi cũng không phải là nói không có tiền thì vẫn có thể khởi động được vận hội tỉnh, tôi nói là anh phải hiểu cái gì mới là quan trọng nhất."

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ biết là hiện tại quan trọng nhất chính là tiền, không có cơ sở kinh tế thì tất cả chỉ là nói suông."

Trần Hạo tuy rằng cũng cho rằng Trương Dương nói có chút đạo lý, nhưng gã không quen với cách ăn nói của thằng ôn này, quá nông cạn, Trần Hạo nói: "Tài chính của thị lý rất khẩn trương, cậu cũng không phải là không biết."

Trương Dương nói: "Cho nên tôi không định tìm thị lý đòi tiền!"

Trần Hạo cũng đã có chút hiểu biết về thủ pháp mà Trương Dương quen dùng: "Cậu không phải đã bán đấu giá quyền rước đuốc rồi ư?"

Trương Dương nói: "Vẫn chưa tới nước đó, bán đấu giá không phải là giả, có điều cái mà tôi muốn bán đấu giá không phải là quyền rước đuốc, mà là..." Nói tới đây thằng ôn này cố ý thở hắt ra.

Trần Hạo bị hắn khiến cho hiếu kỳ: "Cậu muốn bán đấu giá cái gì?"

"Đất, khối đất của sân thể dục và Ủy ban thể dục thể thao."

Trần Hạo mở to hai mắt, nói: "Sao cơ?" Gã bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng Trương Dương lại có chủ ý với khối đất này.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, lúc trước tập đoàn Tinh Nguyệt muốn ép thị lý bán khối đất đó của chúng tôi cho họ, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng cấp bậc của tôi bày ra đó, trong chuyện này tôi không có quyền lên tiếng, hiện tại Hà Trường An đã trở lại, vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu đã được làm dịu, thị lý cũng không cần phải đáp ứng điều kiện của tập đoàn Tinh Nguyệt nữa, khu đất này vốn là của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi, tôi nghĩ Ủy ban thể dục thể thao nên có quyền chủ trì bán đấu giá, tài chính nhất định có được từ bán đấu giá sẽ dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao của thành phố Nam Tích, thị trưởng Trần, lý do này có đủ đường hoàng hay không?"

Trần Hạo cự tuyệt một cách trảm đinh tiệt thiết: "Không được! Đất là của quốc gia, còn sử dụng như thế nào thì do thị lý thống nhất, không thể để anh muốn làm gì thì làm."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, nếu Hà Trường An không trở lại, khu đất này sẽ bị bán cho tập đoàn Tinh Nguyệt một cách không minh bạch, thống nhất quy hoạch gì chứ, quy hoạch cũng là để phục vụ cho sự phát triển của thành phố Nam Tích, nếu có thể bán đấu giá công khai khu đất này, một bộ phận tiền kiếm được chúng tôi sẽ nộp lên trên thị lý, một bộ phận dùng cho tổ chức vận hội tỉnh, khó khăn không phải sẽ được giải quyết ư, ngài được phân quản công tác thể dục thể thao, ngài phải ra mặt cho chúng tôi, làm chủ cho chúng tôi."

Trần Hạo nói: "Trương, cậu không hiểu ư? Hiện tại khu đất sân thể dục này rất mẫn cảm, thị lý khó khăn lắm mới lật được một trang, cậu đề xuất vào những lúc như thế này là không thích hợp đâu."

Trương Dương nói: "Có gì mà không thích hợp? Cho dù tôi không đề cập tới, tự nhiên cũng sẽ có người nói. Tinh Nguyệt thèm muốn khu đất này, tìm mọi cách để chiếm được nó, theo tin tức mà tôi có được, hiện tại còn có người khác cảm thấy hứng thú với khu đất này, nguyện ý bỏ ra tám ngàn vạn, khu đất này của sân thể dục cũ và Ủy ban thể dục thể thao được thay đổi mục đích sử dụng đã là xu thế tất yếu, đã như vậy thì dứt khoát bán đấu giá công khai đi, có một số việc là không thể tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thị trưởng Trần, tôi đã nói hết với ông rồi, xây dựng trung tâm thể dục mới, triển khai vận hội tỉnh, tài chính thiếu hụt rất lớn, tôi hiện tại vứt bỏ hết cả sĩ diện, đi khắp nơi cầu tài trợ, nhưng chẳng có ai lại tự dưng dâng tiền lên cho chúng ta, lấy ví dụ là trung tâm thể dục mới, khoản công trình khẳng định sẽ phải trả cho người ta, khoản tiền tiền kì cũng không thể đảm bảo có thể đủ để xây hết trung tâm thể dục mới, chúng ta hiện tại không mau kiếm tiền, một khi đợi dùng hết tiền rồi, sẽ phải đối diện với đình công, tới lúc đó ngày khai mạc vận hội tỉnh kề cận, kỳ hạn công trình lại bị kéo dài, thị lý không truy cứu trách nhiệm của tôi mới là lạ, tôi xui xẻo thì tôi chịu, nhưng tôi không muốn làm liên lụy tới ngài." Trương đại quan nhân rõ ràng là đang là ám chỉ Trần Hạo, nếu công trình xảy ra vấn đề, tôi phải gánh vác trách nhiệm, nhưng anh con mẹ nó cũng đừng hòng trốn tránh. Mọi người đều là châu chấu xuyên trên cùng một sợi dây, tôi chạy không được mà anh cũng chẳng thoát, anh không đồng tâm hiệp lực với tôi ư? Hiện tại đã lên thuyền tặc rồi, có muốn chạy cũng không có cửa đâu!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.