Chương trước
Chương sau
Kim Thượng Nguyên uống một chén cháo xong liền đứng dậy cáo từ trước, y là chủ tâm cốt của đoàn thương mậu Hàn Quốc, còn phụ trách nhiệm vụ trấn an đoàn viên, khi rời khỏi, y nói với Trương Dương: "Lát nữa đưa Mẫn nhi về nhé!"

Trương Dương cười nói: "Ông yên tâm!"

Vương Quảng Chính là phó thị trưởng nên có không ít công tác phải an bài, gã ở hiện trường bận bịu vô cùng.

Trương Dương nhìn thấy Kim Mẫn Nhi thủy chung không ăn cơm, nhẹ giọng nói: "Vì sao không ăn cơm?"

Kim Mẫn Nhi nói: "Không muốn ăn.

Trương Dương cười nói: "Còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày à!"

Kim Mẫn Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu, cô ta bỗng nhiên nói: "Thôi cảm thấy rất ngột ngạt, có thể đi ra ngoài dạo một chút không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Được!"

Khi hai người rời khỏi nhà khách vẫn bị tra hỏi một hồi, sau khi chuyện hôm nay phát sinh, quân đội đề cao cảnh giác, bầu không khí của Tĩnh Hải trở nên khẩn trương hơn rất nhiều. Có điều bọn họ đều có giấy ra vào, không hề gặp phiền toái quá lớn.

Từ nhà khách đi ra không xa chính là bãi biển, bãi biển vào đông có chút trong trẻo nhưng lành lạnh, Kim Mẫn Nhi hai tay đút vào túi áo, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Trương Dương mặc áo quân nhân, thoạt nhìn như là một sĩ quan trẻ tuổi anh khí bừng bừng. Trương Dương phá vỡ trầm mặc trước, mỉm cười nói: "Con người của tôi mỗi lần gặp cô đều không ngừng làm liên lụy tới cô."

Kim Mẫn Nhi lắc lắc đầu, hai tay xoa vào nhau: "Chuyện lần này là tôi làm phiền tới anh."

Trương Dương cười nói: "Coi như huề nhau vậy!"

Kim Mẫn Nhi bỗng nhiên nói: "Anh coi tôi là Kim Mẫn Nhi hay là Xuân Tuyết Tình?"

Trương Dương ngây ra một thoáng: "Tôi có thể không trả lời vấn đề này của cô không?"

Kim Mẫn Nhi dừng chân lại, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương: "Tôi muốn anh trả lời!"

Trương Dương suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Tôi coi cô là Kim Mẫn Nhi nhiều thơn một chút."

Kim Mẫn Nhi cười rất xinh đẹp, phong tư tuyệt mỹ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hô hấp nghẹn lại, cô ta ôn nhu nói: "Anh coi tôi là Xuân Tuyết Tình cũng được, Kim Mẫn Nhi cũng được, chỉ cần anh nhớ tôi là tốt rồi."

Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mình hà đức hà năng mà lại được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, hắn đang chuẩn bị biểu đạt một chút cảm tình trong lòng thì Kim Mẫn Nhi thốt: "Thơm quá!"

Lời nói của Trương Dương bị cô ta làm gián đoạn, vì thế không nói ra miệng được nữa, ánh mắt nhìn về đằng xa, nhìn thấy ở phái trước không xa có một quán đồ nướng hải sản.

Kim Mẫn Nhi kéo tay Trương Dương tới đó, quán đồ nướng chỉ có hai khách hàng, có điều đồ ăn rất đầy đủ, Kim Mẫn Nhi gọi một số hải sản, Trương Dương gọi một cân thịt dê, hai người ngồi ở cạnh lò sưởi ăn đồ nướng.

Trương Dương gọi một bình Nhị Oa Đầu, trong quan đồ nướng cũng không có rượu ngon nào khác, hắn dùng răng mở nắp bình, gọi một cái chén thủy tinh, rót đầy một chén rượu, còn chưa kịp uống thì Kim Mẫn Nhi đã cầm lấy trước, uống một hớp lớn, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, hiển nhiên trình độ cay của rượu vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, "A!" Cô ta khè một cái, theo bản năng nói một câu tiếng Hàn.

Khiến cho Trương đại quan nhân ngây ra nhìn cô ta.

Kim Mẫn Nhi cười giải thích: "Rượu cay quá!"

Trương Dương cười nói: "Tôi trước đây nghe nói con gái Hàn Quốc đều có thể uống rượu, xem ra cô cũng không kém!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Có thể uống một chút, khi ở Hàn Quốc thường xuyên uống cùng cha!"

Trương Dương:: "Vậy cô tối nay côi tôi là cha cô đi, hai chúng ta uống nhiều một chút!"

Kim Mẫn Nhi cười đá hắn một cước: "Đáng ghét, chỉ biết chiếm tiện nghi của tôi thôi!"

Khi người ta sợ hãi và khẩn trương cao độ cần được thả lỏng, Kim Mẫn Nhi cũng vậy, Trương Dương cũng vậy. Hơi rượu có thể giúp thả lỏng, nghe sóng biển ăn đồ nướng và nói chuyện phiếm cùng một tiểu mỹ nhân, tác dụng thả lỏng tăng lên gấp đôi.

Trương Dương cầm lấy chén mà Kim Mẫn Nhi uống chỉ còn lại một nửa, ngửa cổ lên uống cạn sau đó dập thật mạnh xuống bàn.

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Tôi thích bộ dạng uống rượu của anh!" Cầm lấy bình rượu lại rót đầy chén thủy tinh.

Trương Dương nói: "Tôi còn thích bộ dạng uống rượu của cô hơn, không ngờ nữ hài tử ôn nhu như cô lại cũng có một mặt hào sảng như vậy."

Kim Mẫn Nhi nói: "Ta chỉ là trông nhu nhược, nhưng tính cách của tôi rất mạnh mẽ đó!" Cô ta đột nhiên chuyển đề tài: "Xuân Tuyết Tình là một cô gái như thế nào? Tính tình của chúng tôi nhu nhược hay là mạnh mẽ?"

Bí thư thị ủy Thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên vào tám giờ rưỡi tối hôm đó đến chính phủ nhất chiêu của thành phố Tĩnh Hải. Đi cùng y còn có thị trưởng Hạ Bá Đạt, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, bộ trưởng bộ tuyên truyền, nhiều thường ủy như vậy cùng nhau đến đủ thấy lãnh đạo thành phố Nam Tích coi trọng sự kiện lần này như thế nào, lãnh đạo chủ yếu của thành phố Tĩnh Hải cơ hồ toàn bộ xuất động.

Chuyện Lần này khiến thành phố ban lãnh đạo Nam Tích từ trên xuống dưới đều kinh hãi, nếu sự kiện không được giải quyết thuận lợi, không biết sẽ có bao nhiêu vì vậy mà mất chức. Từ Quang Nhiên đối với sự kiện này đã tìm hiểu rất rõ, đã trò chuyện nhiều lần với tư lệnh quân phân khu thành phố Nam Tích Lưu Hằng, Trương Dương nói với bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng: "Lão Lương, nhất định phải làm tốt công tác truyền thông, bảo đảm sự kiện lần này không tạo thành ảnh hưởng ác liệt."

Lương Tùng gật đầu sắc mặt lại rất khó coi, phòng miệng dân còn khó hơn phòng giặc, muốn ngăn chặn tiếng nói truyền thông cũng không phải dễ dàng, Lương Tùng có thể đoán được, sự kiện khủng bố tuy rằng đã chấm dứt, nhưng nhiệm vụ của y vẫn chưa xong, nếu bởi vậy mà sinh ra ảnh hưởng không tốt, y có thể phải gánh vác trách nhiệm.

Đa số lãnh đạo trong lòng đều có cảm giác tránh được một kiếp. Chuyện lớn như vậy sau cùng trong dân chúng lại có hai người tử vong, năm người bị thương, tổn thất của các phương diện không tính là quá lớn, hơn nữa chuyện này có quan hệ trực tiếp với phía Hàn Quốc, trên ngoại giao không có bất kỳ phiền toái gì.

Từ Quang Nhiên đầu tiên tới chỗ nghỉ trọ của đoàn thương mậu Hàn Quốc để an ủi, phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính đi cùng y gặp mặt Kim Thượng Nguyên, Từ Quang Nhiên khách sáo một phen, Kim Thượng Nguyên cũng biểu hiện ra vẻ vô cùng rộng rãi, sau đó Từ Quang Nhiên lại đi thăm chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Đông Giang Lương Hiểu Âu, tình tự của Lương Hiểu Âu vẫn có chút không ổn định, cứ vừa nói chuyện vừa khóc.

Rời khỏi phòng Lương Hiểu Âu, Từ Quang Nhiên nhíu mày, nói với Hạ Bá Đạt ở bên cạnh: "Trương Dương này thật là chuyện của ban chiêu thương Đông Giang người ta mà hắn cũng muốn quản!" Tất cả mọi người từ những lời này đều thấy được sự bất mãn của Từ Quang Nhiên đối với Trương Dương.

Hạ Bá Đạt nói: "Hắn cũng là nhiệt tình thôi, cho dù hắn không hỗ trợ an bài, đoàn thương mậu Hàn Quốc vẫn sẽ đến thăm thành thương mậu Hàn Quốc "Hạ Bá Đạt đối với chuyện này cũng biết rất rõ ràng, Trương Dương trong đây không có bất kỳ sai lầm gì, vô luận hắn có tới hay không. Đoàn thương mậu Hàn Quốc cũng vẫn sẽ đến, ban chiêu thương Đông Giang đã an bài trước nhật trình, sự kiện khủng bố thành thương mậu Hàn Quốc nhất định phát sinh, Trương Dương chỉ là không may bị kéo vào.

Vương Quảng Chính ở bên cạnh nói: "Nếu không có chủ nhiệm Trương xả thân cứu người, mọi người đều xong rồi." Nếu là trước đây Vương Quảng Chính sẽ không dám ở trước mặt lãnh đạo nói những lời này. Nhưng sau chuyện hôm nay, Vương Quảng Chính có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt, gã bỗng nhiên thấy rõ phương hướng chính trị của mình, làm cán bộ lãnh đạo nhiều năm như vậy, gã lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là lấy thân làm gương, cái gì gọi là không biết sợ.

Từ Quang Nhiên nói: "Trương Dương đâu? Tôi sao không thấy hắn?"

Vương Quảng Chính nói: "Đi ra ngoài ăn cơm rồi!"

"Đi ra ngoài ăn cơm?" Từ Quang Nhiên cảm thấy kinh ngạc, thằng ôn này đúng là nhàn hạ thoải mái thật, đã xảy ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không ngờ còn có thể nuốt trôi cơm. Thư ký của y nói: "Để tôi gọi điện thoại cho anh ta!"

Từ Quang Nhiên lắc lắc đầu: "Không cần, hắn có phải là không đi làm đâu!"

Hạ Bá Đạt lạnh lùng nhìn Từ Quang Nhiên, xem ra mâu thuẫn giữa Từ Quang Nhiên và Trương Dương đã càng tích càng sâu, không thể nào hòa hoãn được.

Từ Quang Nhiên lại đề nghị: "Chúng ta tới bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải thăm người bị thương một chút." Những lãnh đạo tại đây đều không nói gì, tất cả đều đều hiểu thăm hỏi và an ủi chỉ là hình thức, mục đích chân chính của bí thư Từ là vì để không muốn người khác nói ra nói vào.

Các Lãnh đạo lên xe rời khỏi Tĩnh Hải nhất chiêu, xe đi chưa được bao xa thì nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở quán đồ nướng trên bờ cát, nam đúng là Trương Dương, nữ thì cực kỳ xinh đẹp.

Hạ Bá Đạt nhìn thấy nhưng không nói gì, y nhìn sang Từ Quang Nhiên, ánh mắt của Từ Quang Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào quán đồ nướng đó, bí thư Từ khẳng định cũng nhìn thấy, có điều Từ Quang Nhiên cũng không nói gì. Thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, thằng ôn mày thật sự là tự tại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mày còn nhàn hạ thoải mái đi lừa con gái nhà người ta, có một chút tính giác ngộ cán bộ đảng viên nào hay không hả!

"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Kim Mẫn Nhi truy hỏi.

Trương Dương mỉm cười, cầm chén rượu lên uống cạn: "Rất giống, hai người đều rất xinh!" Hắn ngẩng đầu nhìn ánh sao trong trời đêm, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, Xuân Tuyết Tình cũng đang ở đâu đó trên trời lặng lẽ nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.