Chương trước
Chương sau
Kim Mẫn Nhi đi tới trên bờ cát nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, khói bốc lên như con trăn, cô ta quỳ gối trên bờ cát khóc lóc.

Chung quanh vang lên tiếng còi cảnh sát, mấy trăm quân nhân ngay lập tức đi tới hiện trường.

Nước mắt che phủ tầm mắt của Kim Mẫn Nhi, cô ta lẩm bẩm nói: "Vì sao lại đẩy tôi xuống, vì sao?"

" Mẫn nhi?" Một giọng nói suy yếu vang lên.

Kim Mẫn Nhi đột nhiên quay người lại, nhìn thấy thân ảnh của Trương Dương xuất hiện ở trên đường quốc lộ của bờ biển, trên người hắn dính đầy máu tươi, trên mặt cũng bị khói hun cho đen xì, nhưng ánh mắt đó vẫn sáng rực, nhìn thấy Kim Mẫn Nhi không sao, hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóng.

Kim Mẫn Nhi cắn chặt đôi môi anh đào, lau đi nước mắt trên mặt, cô ta bước về phía Trương Dương, đi tới trước mặt hắn, dùng sức đánh vào ngực Trương Dương: "Vì sao lại đẩy tôi xuống, vì sao?"

Trương Dương vẫn cười.

Kim Mẫn Nhi vừa đánh vào ngực hắn vừa khóc, cuối cùng cô ta cũng ngừng tay, dang tay ra ôm chặt lấy cổ Trương Dương, mặt dụi vào vai hắn bật khóc.

Ngũ Đắc Chí cũng cả người đầy máu đứng ở bên cạnh Trương Dương, hắn có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, mất kính, cho dù là gần như vậy, thị lực của gã vẫn không nhìn được: "Cái đó... hai người đang làm gì vậy?"

Trương Dương trừng mắt nhìn gã một cái: "Anh không hiểu cái gì gọi là tinh thần chủ nghĩa quốc tế à?"

Năm chiếc xe jeep quân dụng đi tới hiện trường, người đầu tiên từ trên xe nhảy xuống là Chu Tú Tú, nhìn thấy Trương Dương không sao, cô ta không khỏi hoan hô một tiếng, đồng thời cô ta cũng nhìn thấy Kim Mẫn Nhi đang ôm cổ Trương Dương, không khỏi lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

Trương đại quan nhân nhìn thấy Kim Thượng Nguyên đã đi tới bên này, vội vàng ho khan một tiếng, Kim Mẫn Nhi lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh buông hắn ra, nhìn thấy nhiều người như vậy đi tới, hiển nhiên đều nhìn thấy cảnh cô ta ôm chặt Trương Dương, mặt không khỏi nóng bừng, cúi đầu bước về phía Kim Thượng Nguyên, nhỏ giọng gọi: "Bác cả!"

Kim Thượng Nguyên kích động gật gật đầu, vươn bàn tay to ra vuốt ve mặt Kim Mẫn Nhi: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..."

Chu Tú Tú đi tới bên cạnh Trương Dương, đấm vào vai hắn một cái: "Giỏi lắm! Không làm mất mặt Quốc An!"

Trương đại quan nhân cười ha ha một tiếng, có điều một quyền này của Chu Tú Tú lại đấm đúng vào vết thương của hắn, vẻ mặt của Trương đại quan nhân lập tức biến hình.

Tư lệnh viên quân phân khu Nam Tích Lưu Hằng cười lớn đi tới, nhiệt tình cầm hai tay Trương Dương ra sức lắc, nói: "Trương Dương, ha ha, lợi hại, không đơn giản, thật sự là không đơn giản!"

Trương Dương nói: "Chào tư lệnh Lưu, cái đó, chuyện ông đã đáp ứng tôi thì đừng quên nhé."

Lưu Hằng lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi đáp ứng giúp hắn chuyện chức chính xử, không khỏi bật cười, y vỗ vỗ tay Trương Dương nói: "Mau đi xử lý vết thương đi, chuyện ở đây anh không phải lo, tôi sẽ xử lý."

Một gã sĩ quan đi tới bên cạnh Lưu Hằng: "Tư lệnh Lưu, các phóng viên muốn phỏng vấn."

Lưu Hằng nói: "Lập tức mở cuộc họp với các phóng viên, nói thành Thương Mậu Hàn Quốc Tĩnh Hải phát sinh hoả hoạn, trải qua sự cứu giúp toàn lực của chúng ta, cuối cùng đã khống chế được hỏa tình."

Sĩ quan đó sửng sốt nói: "Vậy, họ liệu có tin không?"

Lưu Hằng mỉm cười nói: "Tin hay không không quan trọng, quan trọng là, bọn họ nhất định phải nhất định phải dựa theo những gì tôi nói mà viết!"

Trương Dương và Ngũ Đắc Chí được hộ tống lên xe cứu thương, được bác sĩ khẩn cấp trị liệu.

Chu Tú Tú đi tới bên cạnh bọn họ, nói: "Bắt được ba tên, chết mất bảy, trước mắt bọn họ đã thừa nhận thuộc đảng cách mạng Hàn Quốc, phía Hàn Quốc đã triệt tiêu mệnh lệnh phóng thích Lý Bỉnh Nguyên?"

Trương Dương nói: "Phía chúng ta có bao nhiêu có bao nhiêu bị giết?"

Chu Tú Tú nói: "Phía Chúng ta đã chết một người, phía đoàn thương mậu Hàn Quốc, tổng tài tập đoàn RG, Phác Chí Tín tiên sinh bị giết."

Trương Dương tuy rằng không có hào cảm gì đối với Phác Chí Tín, nhưng nghe nói y bị giết, vẫn là có chút cảm thán, thấp giọng nói thấp giọng nói: "Không ngờ chuyến đi thương vụ lần này lại trở thành chuyến đi kinh hồn."

Chu Tú Tú nói: "Tất cả mọi chuyện lần này đều là phía Hàn Quốc dẫn tới, trên ngoại giao chúng ta sẽ không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."

Trương Dương gật gật đầu, quay sang Ngũ Đắc Chí nói: "Đắc Chí, gan của anh cũng to thật?"

Ngũ Đắc Chí nói: "Chuyện bị bức tới đầu, không cho phép tôi được sợ, có điều giờ nhớ lại vẫn có chút sợ hãi, tên lắp bom nhất định là rất tự tin đối với bản thân, trên thiết bị bom bố trí một cái bẫy hoàn hảo, may mà không nổ ngay lập tức."

Trương đại quan nhân nhớ tới cũng không khỏi sợ hãi, Ngũ Đắc Chí lúc ấy nếu cắt dây đỏ lập tức dẫn nổ, chỉ sợ bọn họ hiện tại đã hóa thành tro bụi rồi.

Bác sĩ ở trên người Trương Dương lấy ra hơn ba mươi mảnh thủy tinh, toàn quá trình Trương Dương đều chuyện trò vui vẻ, mọi người đối với ý chí của thằng ôn này bội phục đến cực điểm. Xử lý xong vết thương, bác sĩ đề nghị hắn đi tới bệnh viện kiểm tra, Trương Dương cự tuyệt hảo ý của bọn họ, ở trên xe thay một bộ quần áo mới, quần áo đều là quân phục do bộ đội cung cấp, hắn mặc quân phục, đeo túi quân dụng, hai tay quấn băng đi ra khỏi xe cứu thương.

Phía đoàn thương mậu Hàn Quốc quyết định tối hôm đó ở lại Tĩnh Hải, đã xảy ra loại chuyện này không ít người bị ảnh hưởng tâm lý, cũng cần thời gian thu xếp một số chuyện.

Tối hôm đó Trương Dương và đoàn thương mậu Hàn Quốc cùng nhau tới chính phủ nhất chiêu của thành phố Tĩnh Hải, nhất chiêu do bộ đội phụ trách giới nghiêm, bất kỳ ai ra vào đều bị tra hỏi nghiêm ngặt.

Trương Dương ở trong phòng thu xếp, phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính lại tới thăm, Vương Quảng Chính trong sự kiện hôm nay cũng chấn kinh không ít, gã vốn cho rằng hôm nay chỉ sợ phải chết ở thành thương mậu Hàn Quốc rồi, lúc ấy trong lòng hối hận đến cực điểm, nghĩ rằng sao lại đi dính vào chuyện này, nhưng khi nguy cơ phát sinh, Vương Quảng Chính vẫn biểu hiện ra tố chất cứng rắn của một cán bộ đảng viên, trước đây ở trong lòng Trương Dương vẫn khinh thường Vương Quảng Chính, nhưng thông qua chuyện hôm nay hắn đã nhìn Vương Quảng Chính với con mắt khác, dù sao cùng nhau trải qua một hồi sinh tử, quan hệ giữa bọn họ bất tri bất giác trở nên thân cận hơn nhiều.

Vương Quảng Chính hiểu rõ hóa giải trận nguy cơ này, Trương Dương và gã đều góp phần rất lớn, tuy rằng đối với bên ngoài thì tuyên bố chỉ là một sự kiện cháy kho hàng, đây là sợ tạo thành tình tự khủng hoảng trên xã hội, nhưng biểu hiện của bọn họ hôm nay đã được tổ chức nhìn thấy, Vương Quảng Chính trước đây cũng không biết trên người mình nhiều chỗ phát sáng như vậy, gã phát hiện mình vẫn rất nhiệt huyết, rất dũng cảm.

Khi Vương Quảng Chính đến đã bảy giờ rưỡi tối, nhà ăn đã chuẩn bị xong cơm chiều, Vương Quảng Chính mang đến một tin tức, bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên, thị trưởng Hạ Bá Đạt, cùng với nhiều vị thường ủy khác từ Nam Tích tới đây,, chắc là không lâu nữa sẽ tề tụ đủ ở đây, bọn họ là tới để an ủi đoàn thương mậu Hàn Quốc và những quần chúng bị thương. Trương Dương cười nói: "Lúc cao trào thì họ không tới, đợi sau khi hạ màn rồi thì lại nhao nhao chạy tới."

Vương Quảng Chính trước đây cũng không dám nói xấu sau lưng lãnh đạo, nhưng ở trước mặt Trương Dương, gã cũng không cố kỵ nhiều, thở dài nói: "Chủ nghĩa hình thức vẫn phải làm, chủ nhiệm Trương, đi ăn cơm đi."

Trương Dương gật gật đầu, từ trong tay Vương Quảng Chính nhận lấy giấy ra vào mà gã đưa, cùng Vương Quảng Chính ra khỏi phòng, khi đi qua phòng bên cạnh thì nghe thấy tiếng người khóc.

Trương Dương thấp giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Quảng Chính nói: "Lương Hiểu Âu của ban chiêu thương Đông Giang, trong sự kiện hôm nay bị dọa cho sợ hãi, bây giờ còn vẫn chưa thể khôi phục lại từ trong hoảng sợ."

Trương Dương thầm thở dài một hơi, chuyện hôm nay nhất định sẽ cho tạo thành ám ảnh tâm lý cho rất nhiều người.

Khi tới trước cửa nhà ăn, gặp Kim Mẫn Nhi và Kim Thượng Nguyên tới ăn cơm, Kim Thượng Nguyên nhìn thấy Trương Dương mỉm cười bước về phía hắn, hôm nay nếu không có Trương Dương, hậu quả thiết tưởng sẽ không thể chịu nổi.

Kim Thượng Nguyên cầm tay Trương Dương nói: "Cám ơn!"

Trương Dương biết Kim Thượng Nguyên trước giờ kiệm lời như vàng, có thể nói ra hai chữ cám ơn này đã là rất khó rồi, trong đó bao hàm ý nghĩa rất sâu xa.

Trương Dương cầm tay Kim Thượng Nguyên nói: "Bảo hộ sự an toàn của mỗi một nhà đầu tư là trách nhiệm của chúng tôi, hy vọng Kim tiên sinh đừng bởi vì vậy mà thay đổi cách nhìn đối với quốc gia của chúng tôi."

Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi thật lòng cảm tạ những gì mà quý quốc đã làm cho chúng tôi, nếu chuyện này phát sinh ở Hàn Quốc, không thể nào được xử lý nhanh chóng như vậy."

Trương Dương mỉm cười làm ra tư thế mời, mời y cùng đi vào ăn cơm.

Tối hôm đó nhà khách thành phố Tĩnh Hải vì những khách nhân Hàn Quốc này mà đặc biệt chuẩn bị thức ăn tinh mỹ, đáng tiếc mọi người sống sót sau tai nạn, ai nấy tâm tình bất định, cũng không muốn ăn lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.