Chương trước
Chương sau
Nghe Trương Dương nói muốn đi đến Nam Tích, đám bạn bè Khương Lượng, Ngưu Văn Cường đều xoa tay chuẩn bị mời khách, chỉ là tự nhiên đúng ngay vào lúc này, Trương Dương lại mất tích, nếu người không tìm thấy thì thôi, ngay cả điện thoại cũng nằm trong trạng thái tắt máy, cái đám bạn này thay phiên nhau nhắn tin gọi lại cho hắn, mà Trương Dương cũng chẳng thèm gọi cho bất kỳ ai cả, cái này cũng không phải là do hắn làm giá, mà là hắn không muổn gọi lại.

Vì lúc này Trương Dương đang ở Xuân Dương, xoa bóp hai vai của mẹ Từ Lập Hoa.

Từ Lập Hoa thì không rõ ràng chuyện công tác của con trai, chỉ biết là hắn sẽ được điều đến Nam Tích không lâu sau, trong lòng khó tránh khỏi một chút không muốn, thấp giọng nói: "Tam nhi, có thể ở lại hay không?"

Trương Dương cười nói: "Mẹ, mẹ không phải là thường dạy dỗ con là phải nghe theo đảng đi theo đảng sao, đảng chỉ đi đâu, con đánh đến đó, lần này đảng chỉ vào Nam Tích đấy thôi"

Từ Lập Hoa thở dài nói: "Đứa nhỏ này, bình thường không có ở nhà, đi đến Nam Tích rồi thì cơ hội thấy được con càng ít hơn nữa"

Trương Dương cười nói: "Sao lại như thế, mẹ là mẹ của con, đi đến đâu con cũng không quên mẹ được, mà Nam Tích cũng đâu có xa, mẹ nhớ con thì gọi điện thoại một cú là con về liền"

Từ Lập Hoa trong lòng có chút xót xa, hai mắt trở nên ẩm ướt, bà sợ con trai thấy sẽ đau lòng, vội vàng nhắm hai mắt lại, bình phục tâm tình lại một chút, nói: "Con lớn rồi không cần lo cho mẹ nữa, chỉ cần con có tiền đồ, mẹ liền hài lòng"

Trong lòng Trương Dương cũng không muốn, hắn nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng đau buồn, chờ con đến Nam Tích ổn định rồi, con sẽ đón mẹ qua, phong cảnh khí hậu của Giang Nam cũng không tồi, con mua cho mẹ một căn nhà luôn, mẹ ở đó dưỡng lão luôn"

Từ Lập Hoa cười nói: "Mẹ không đi đâu cả, ở Xuân Dương lâu rồi, có tình cảm rất sâu với Xuân Dương, hơn nữa thân thể của chú Triệu con không được tốt, mẹ không đi đâu"

Trương Dương nói: "Mẹ, dù sao thì bình thường con cũng trở về thăm mẹ, mẹ cứ yên tâm"

Từ Lập Hoa gật đầu nói: "Mẹ biết con là một đứa nhỏ hiếu thuận m à" Bà bỗng nhiên nghĩ đến một việc: "Tam nhi, Manh Manh và tiểu Hoan ở đâu? Lâu như vậy rồi sao còn chưa có tin tức của bọn họ?"

Trương Dương nói: "Manh Manh và gia đình xảy ra vấn đề, so sánh giáo dục trong nước và nước ngoài, cô ta dự định mang tiểu Hoan ra nước ngoài để học, bây giờ bọn họ rất tốt, mẹ đừng nhớ thương, chờ thêm vài năm nữa nhất định sẽ đến thăm mẹ" Trương Dương chỉ lừa gạt mẹ mà thôi, Tần Manh Manh là nghi phạm lớn nhất trong vụ án giết chết Tần Chấn Đông, bây giờ đã bị cảnh sát phát lệnh truy nã, Trương thông qua quan hệ quốc an mà cướp xe chở tù cứu cô ta ra ngoài, vất vả lắm mới lấy lại được tự do, đương nhiên là không chui đầu vào lưới.

Từ Lập Hoa thở dài nói "Mẹ rất nhớ mấy đứa nó"

Lúc Trương Dương ở nhà hưởng thụ sự yên lặng, thì Nam Tích cách xa ngàn dặm lại không được yên tĩnh, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên chủ trì mời họp hội nghị thường ủy, đầu tiên là thông báo cho mọi người biết phó bí thư Trần Hạo nguyên chủ quản công nghiệp đảm nhiệm thường vụ phó thị trưởng, bí thư quân khu vũ trang Vương Hải Ba thăm nhiệm phó thị trưởng, tiếp nhận công tác quản lý của Trần Hạo. Và cho bọn họ một tuần để bàn giao công tác.

Thị trưởng Hạ Bá Đạt lẳng lặng nghe Từ Quang Nhiên nói chuyện, từ khi đi đến Nam Tích, ông làm việc tương đối cúi thấp, quan hệ của ông và bí thư Từ Quang Nhiên biểu hiện ra bên ngoài thì tương đối tối, đảng và hành chính muốn ở chung hòa hợp, thì nhất định phải có một người nhượng bộ, Hạ Bá Đạt chủ động tỏ ra là bên yếu kém, ông cũng biết Từ Quang Nhiên biểu hiện đối với ông vô cùng lễ độ, nhưng mà thông qua Thường Lăng Không để phân chia quyền lực và sức ảnh hưởng của ông, Hạ Bá Đạt theo Cố Doãn Tri nhiều năm, đối với mấy chuyện trong quan trường cũng thấy rõ ràng, ông tạm thời không có suy nghĩ tranh giành gì với Từ Quang Nhiên cả, lúc trước chổ dựa lớn nhất của ông là Cố Doãn Tri, không có sự đề bạt của Cố Doãn Tri, thì ông không ngồi được cái vị trí này, bây giờ Cố Doãn Tri đã về hưu, ông đã không còn chổ dựa vững chắc nào hết tại Bình Hải, làm việc cúi thấp và chờ cơ hội là nguyên tắc của ông, trong hội nghị thường ủy, ông rất ít khi biểu hiện ra sự chống đối Từ Quang Nhiên, mà cũng ít khi phát biểu ý kiến.

Chuyện đề bạt Trương Dương lên làm chủ nhiệm ủy ban thể dục là lần đầu tiên ông chủ động đụng đến công tác nhân sự tại Nam Tích, Hạ Bá Đạt trước đó đã tiết lộ chuyện này với Từ Quang Nhiên, chỉ là Từ Quang Nhiên cũng không có nhắc đến tại hội nghị thường ủy, nói nửa ngày về việc nắm chắc tiến độ công trình hội trường của lễ hội vận động tỉnh, nhưng không hề nhắc gì đến chuyện của Trương Dương cả, hay là trong lòng của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, chuyện một cán bộ cấp phó xử điều động cũng không đáng để lấy ra nói.

Sau khi tan họp Hạ Bá Đạt tìm đến Từ Quang Nhiên, ông cười hỏi: "Bí thư Từ, ông xem chuyện điều động Trương Dương thế nào?"

Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: "Bá Đạt, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng Trương Dương ở Giang thành đã phạm vào sai lầm sao?"

Hạ Bá Đạt nói: "Có nghe nói, hắn là chỉ huy hiện trường xây dựng sân bay mới Giang thành, xảy ra chuyện, hỏi trách nhiệm của hắn cũng là bình thường, nhưng mà từ tổng thể mà xem, cống hiến của hắn đối với sân bay còn lớn hơn"

Từ Quang Nhiên nói: "Quan hệ cá nhân của tôi và tiểu Trương cũng không tồi, lúc trước hắn còn giúp tôi trị liệu bệnh phong thấp, nhưng mà..."

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Từ không muốn dùng hắn?"

Từ Quang Nhiên thở dài nói: "Tôi thừa nhận, người thanh niên tiểu Trương này có chút năng lực, nhưng mà chuyện của hắn anh cũng đã nghe nói không ít, hắn không thể khống chế được" Từ Quang Nhiên nói đúng tình hình thực tế, ở trong thể chế của Bình Hải có mấy ai là không biết tên nhóc Trương Dương này khó hầu hạ chứ, gần đây cái chết của Hứa Gia Dũng, đã làm cho lời đồn lại một lần nữa nổi lên, nói rằng tỉnh trưởng tiền nhậm Hứa Thường Đức cũng là chết trong tay của Trương Dương, một nhân vật như vậy ở dưới tay ai cũng làm cho lãnh đạo phải đau đầu.

Hạ Bá Đạt đương nhiên rõ ràng Trương Dương rất khó khống chế, ông thấp giọng nói: "Tôi cuối cùng luôn thấy rằng, cần phải cho thanh niên một cơ hội, không thể dùng một gậy đánh chết hắn được"

Từ Quang Nhiên nói: "Còn nhớ rõ chuyện của Đường Hưng Sinh không?"

Hạ Bá Đạt gật đầu, ông làm sao mà không nhớ rõ chứ, chuyện của bí thư ủy ban pháp chính Đường Hưng Sinh bị bại lộ trong lúc Trương Dương đến Nam Tích học tập, chính đàn Nam Tích bởi vì vậy mà sản sinh ra một rung động rất lớn, cho đến bây giờ vẫn chưa bình phục lại, tuy rằng chuyện của Đường Hưng Sinh là do chính bản thân ông ta gây ra, nhưng mà đối với thể chế Nam Tích mà nói, ông ta cũng là thua trong tay của Trương Dương.

Từ Quang Nhiên nói: "Tôi lo rằng thằng nhóc này đến Nam Tích rồi, rất có thể gây ra sóng gió nữa"

Hạ Bá Đạt nở nụ cười, ông gật đầu nói:" Thật ra tôi cũng không hy vọng hắn đến, chỉ là bí thư trưởng Diêm đứng ra nói, cái mặt mũi này chúng ta phải cho" Hạ Bá Đạt cũng nghe ra là Từ Quang Nhiên không tán thành chuyện Trương Dương đến Nam Tích, lập tức lấy Diêm Quốc Đào ra làm lý do.

Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: "Bí thư trưởng Diêm có quan hệ gì với hắn?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi cũng không rõ ràng, Trương Dương rất có năng lực, hắn và mấy vị lãnh đạo cũng có quan hệ không tồi"

Từ Quang Nhiên gật đầu nói: "Thanh niên như vậy đúng là hiếm thấy"

Hạ Bá Đạt nói: "Gần đây chúng ta cũng không được tốt, cảng nước sâu phải đối mặt với vấn đề tài chính, lễ hội vận động của tỉnh sẽ mở ra vào tháng mười năm nay, mà quảng trường lớn vẫn chưa làm xong, hơn nữa đến công tác hậu kỳ, thời gian càng gấp gáp hơn, muốn có được sự ủng hộ của tỉnh, phải làm tốt quan hệ với lãnh đạo tỉnh"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.