Chương trước
Chương sau
Đỗ Thiên Dã nói: "Ủy ban thể dục thật ra là một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức rất tốt"

Tô Tiểu Hồng tràn ngập mất mác nói: "Vì sao phải đi? Bên này còn có nhiều người thân bạn bè của cậu mà?"

Trương Dương nói: "Giúp người chết sống lại, bây giờ tôi đã là một cán bộ phạm phải sai lầm, ở Giang thành chỉ có thể đóng cửa sống qua ngày, không bằng đến Nam Tích làm ra vài chuyện cho tốt"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Đến chổ nào cũng như nha, chỉ cần ở trong thể chế thì đều bị điều lệ chế độ ràng buộc"

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, chuyện sân bay lần này đã làm cho tôi hiểu không ít, tôi sẽ không vấp ngã cùng một chổ hai lần, lần này đến Nam Tích, tôi nhất định sẽ cố gắng kín đáo, có thể không trêu chọc vào phiền phức thì nhất định không chủ động đi trêu chọc phiền phức"

Đỗ Thiên Dã không nói gì, Tô Tiểu Hồng thì đã không thể tin tưởng, nói: "Có thể sao?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Nghe nói thị trưởng Hạ giúp cậu giải quyết vấn đề cấp chính xử?"

Trương Dương cười gật đầu nói: "Ông ta thật ra có nói như vậy, chỉ là bây giờ tôi đã thấy phai nhạt với chức quan rất nhiều rồi, chỉ cần có chuyện làm là được, cần gì cấp chính xử phó xử chứ, trong mắt tôi coi như cũng không có"

Sau vài ly rượu, Đỗ Thiên Dã đã hơi say men, ông thấp giọng nói: "Trương Dương, làm cho tôi, sau này có cơ hội, sẽ triệu hồi về" Đỗ Thiên Dã sở dĩ nói ra như vậy, là bởi vì ông ta luôn ôm một phần áy náy với Trương Dương.

Trương đại quan nhân cũng không nghĩ lâu dài như thế, ở Giang thành lâu như vậy rồi, lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn rời khỏi Giang thành một cách mãnh liệt, hắn chưa trưởng thành, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương, hai người giống như hai đứa con nít chưa trưởng thành vậy, giúp đỡ lẫn nhau, dựa dẫm lẫn nhau, chỉ là thời thế không cho phép bọn họ tiếp tục như vậy, áp lực chính trị đã làm cho Đỗ Thiên Dã phải lựa chọn hy sinh, mà Trương Dương tuy rằng cam nguyện hy sinh, nhưng mà hắn không cách nào dễ dàng tha thứ cho chuyện tiếp tục hy sinh được, một ngày nào đó giữa bọn họ phải đối mặt với tình cảnh chia tay thôi.

Trương Dương càng ngày càng phát hiện ra, quan hệ trong chính trị của mình càng lúc càng không đáng tin, trong phạm trù thể chế, bất luận là cái quan hệ gì cũng được thành lập trên cơ sở lợi ích chính trị cả, con người vì nhu cầu chính trị khác nhau mà phát triển các loại quan hệ khác nhau, bởi vì chuyện của Tần Manh Manh, hắn đắc tội với Tần gia, chính là vì nguyên nhân này, hắn mới đối mặt với quẫn cảnh ngày hôm nay.

Sự thản nhiên của Trương Dương đã làm cho Đỗ Thiên Dã cảm thấy kinh ngạc, Đỗ Thiên Dã phát hiện ra Trương Dương bỗng nhiên chính chắn hơn rất nhiều, không biết có phải là ông thấy mình lỗi thời hay không, hay là Trương Dương vì chuyện sân bay mà đã sinh ra một ngăn cách vô hình giữa hai người?

Lúc chín giờ hơn thì Trương Dương cáo từ ra về, Đỗ Thiên Dã lên xe của Tô Tiểu Hồng, ông không nói gì, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn ánh đèn sau của chiếc xe tải da.

Tô Tiểu Hồng nhìn Đỗ Thiên Dã, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thương tiếc nói không ra lời, bà vươn tay ra, cẩn thận phủ lấy mu bàn tay của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã xoay ngược bàn tay lại, nắm lấy bàn tay của Tô Tiểu Hồng, trong lòng ông đang cô độc không gì sánh bằng, cầm lấy bàn tay mềm mại của Tô Tiểu Hồng, ông cảm thấy được một tia thoải mái, ông thấp giọng nói: "Anh khó chịu quá..."

Tô Tiểu Hồng gật đầu, bà dựa đầu lên bờ vai rộng rãi của Đỗ Thiên Dã, nhỏ giọng nói: "Lòng dạ của Trương Dương rất rộng lượng, sẽ không vì chuyện này mà ghi hận anh đâu"

"Anh biết, nhưng mà..." Đỗ Thiên Dã cảm thấy trong lòng đau đớn, ông điều chỉnh lại tần suất hô hấp: "Anh không muốn mất đi một người bạn như vậy"

Tô Tiểu Hồng nhìn vào con mắt của Đỗ Thiên Dã, ôn nhu nói:" Người sống trên đời, sẽ phải liên tục đối mặt với lựa chọn, vô luận là anh tình nguyện hay không tình nguyện, anh ở vào vị trí này, sẽ không thể nào hành động dựa theo tình cảm cá nhân được, anh cần phải chăm lo cho toàn bộ lợi ích của Giang thành, đạo lý đơn giản như vậy, em cũng có thể nghĩ được, Trương Dương nhất định cũng rõ ràng"

Đỗ Thiên Dã bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy Tô Tiểu Hồng vào lòng, tận sâu trong nội tâm của Tô Tiểu Hồng muốn chống cự, nhưng mà bà cũng không có làm ra bất kỳ động tác chống cự nào hết, bà chìm đắm trong cái ôm tràn ngập mùi vì đàn ông của Đỗ Thiên Dã, bà vẫn luôn sống rất cô độc, mà Tô Tiểu Hồng cũng giống như bà, hai người cô độc chăm chú ôm lấy nhau...

Về đến nhà rồi, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, nhớ đến những lời nói chuyện của Đỗ Thiên Dã và hắn, hắn đã rõ ràng Đỗ Thiên Dã muốn biểu đạt cái gì, nếu như hắn ở lại, Đỗ Thiên Dã khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho hắn, nhưng mà Trương Dương đã nghĩ mọi chuyện rất là rõ ràng rồi, sự tồn tại của hắn đã làm cho sân bay mới Giang thành gặp phiền phức, sự tồn tại của hắn đã chạm đến lợi ích chính trị của Đỗ Thiên Dã, làm bạn bè, hắn cũng không muốn làm cho Đỗ Thiên Dã khó xử, cho dù là suy nghĩ cho bản thân, hắn miễn cưỡng ở lại Giang thành, thì cũng không có nhiều cơ hội phát triển, chỉ có nước rời đi mà thôi.

Trương Dương đem tin tức mình quyết định đi đến Nam Tích nói cho Tần Thanh nghe, lúc này Tần Thanh vẫn chưa ngủ, nghe xong chuyện này, Tần Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ chuyện của Trương Dương lại được giải quyết nhanh chóng như vậy, ngay trong lúc cô đang suy nghĩ làm cách nào để giúp tình lang vượt qua cửa ải khó khăn này, điều hắn đến Lam Sơn làm việc được không, thì thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt đã nhanh chân đến trước một bước rồi.

Tần Thanh cười nói: "Chị đã sớm nói qua rồi, là vàng thì sẽ luôn phát sáng, em tuổi còn trẻ như vậy, lại có năng lực, người khác đều nhìn thấy trong mắt, đặt em ở đó làm cán bộ không dùng, chính là một sự lãng phí tài nguyên chính trị, là tổn thất của quốc gia"

Trương Dương biết Tần Thanh đang chọc cho mình vui vẻ, hắn cười nói: "Chờ em đến Nam Tích rồi, chúng ta ở gần nhau hơn, sau này tài nguyên của em cũng không bị lãng phí"

Tần Thanh vừa nghe liền biết không phải là lời hữu ích gì, nhẹ giọng nói:" Hạ Bá Đạt lần này giúp em có phải là có nguyên nhân nào khác không?"

Trương Dương nói:" Em cũng đang lo lắng chuyện này, giao tình của em và ông ta cũng bình thường, cái gì mà tuổi còn trẻ lại có năng lực, đấy không phải là lý do, cán bộ trẻ tuổi có năng lực trong thể chế, dẫm lên còn không kịp, còn suy nghĩ là sẽ đề bạt sao?"

Tần Thanh nói: "Chẳng lẽ là bí thư Cố ra tay trợ giúp?"

Trương Dương thấp giọng nói: "Em cũng nghĩ như vậy, chỉ là chuyện này không tiện hỏi"

Tần Thanh cười nói: "Em đó, đừng có hỏi, nếu như người ta giúp em mà thật sự muốn cho em biết, thì đã nói sớm rồi, nếu không nói chứng minh rằng người ta không muốn để cho em biết, bây giờ điều em cần làm chính là điều chỉnh bản thân lại một chút, lấy trạng thái tinh thần ăn ngủ no đủ đến tiếp đón công việc mới"

Trương Dương nói: "Làm gì mà nhanh vậy, chỉ cần là thủ tục điều động công tác thôi cũng mất thời gian rồi"

Tần Thanh nói: "Dù sao thì mọi chuyện cũng phát triển theo tình huống tốt đẹp, lần này em đã có được kinh nghiệm từ bài học kia, trong xã hội này, đối đãi mọi chuyện cần phải kín đáo một chút"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.