Liễu Ngọc Oánh thở dài nói: "Trương Dương, dì sinh đứa nhỏ này rồi thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào?"
Trương Dương cười nói: "Tỉnh trưởng đại nhân trong nhà có phúc, người ta khẳng định là hâm mộ lắm! Phỏng chừng là khi đứa em nhỏ này được sinh ra, người đến chúc mừng sẽ san bằng cái cửa nhà của các người đấy!"
Liễu Ngọc Oánh bị hắn chọc cho bật cười, nói: "Nói bậy!"
Trương Dương nói: "Thật ra thì dì không cần phải để ý quá đến suy nghĩ của người khác, dì và tỉnh trưởng Tổng là vợ chồng hợp pháp, kết hôn sinh con là một chuyện thiên kinh địa nghĩa ( ý là hiển nhiên - thành ngữ nên giữ nguyên),ai lại buồn chán đến nói đi đâm chọt chuyện này? Ai mà dám, con là người đầu tiên nhảy ra đánh hắn!"
Cái mà Liễu Ngọc Oánh lo lắng thật sự cũng không phải là người khác nghĩ thế nào, bà sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến con đường làm quan của Tống Hoài Minh, nhưng trước mặt Trương Dương, bà đem tất cả lời nói không thích hợp thu lại.
Trương Dương nói: "Phỏng chừng cho dù trời có sập xuống thì vẫn có tỉnh trưởng Tống chống đỡ!"
Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Nói chuyện với con một hồi, trong lòng dì cũng thấy thoải mái hơn"
Trương Dương nói: "Nếu như dì bảo tỉnh trưởng Tống đề bạt con lên làm cấp phòng, thì mỗi ngày con sẽ đều đến nói chuyện với dì"
Liễu Ngọc Oánh biết hắn nói giỡn, bật cười, từ trong lời nói của Trương Dương bà đã nghe ra được sự khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058621/chuong-513-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.