Chương trước
Chương sau
Ngô Minh cười ha ha, có điều mấy cán bộ Lam Sơn đi theo y sắc mặt đều có chút khó coi, thằng ôn này chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó ban, ở trước mặt nhiều người như vậy không ngờ lại ra vẻ dạy bảo Ngô Minh, tự coi minh quá cao, thế là lại có người đứng ra mời rượu Trương Dương, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, người ta đều là cán bộ của Lam Sơn, Ngô Minh lại là phó bí thư của Lam Sơn, là ngôi sao hi vọng trên chính đàn của Lam Sơn, hiện tại Ngô Minh bị Trương Dương chế nhạo, đám người này tất nhiên là có cơ hội biểu hiện.

Trương đại quan nhân đương nhiên biết rõ mục đích của đám người này, đều là rắp tâm muốn giáo huấn mình, các ngươi dã muốn mượn cơ hội này để lấy lòng Ngô Minh, ta sẽ cho các ngươi cơ hội.

Phó cục trưởng cục nông nghiệp Lam Sơn Hề Thiếu Văn nâng chén mời Trương Dương, thằng ôn này ở trong thể chế Lam Sơn nổi danh là tửu lượng như biển, hai cân rượu vào bụng cũng không thành vấn đề, gã cười ha ha, nói: "Phó thị trưởng Trương, nghe danh đã lâu, chúng ta là lần đầu tiên ngồi cùng bàn uống rượu, tôi kính anh một chén."

Trương Dương cười cười.

Hề Thiếu Văn cầm bình rượu lên rót đầy chén ở trước mặt Trương Dương, cũng tự rót đầy chén cho mình, gã giỏi nhất là uống rượu nhanh, muốn ở trước mặt Ngô Minh cho Trương Dương một cái hạ mã uy, cái này gọi là biểu lộ lòng trung thành, vào thời khắc quan kiện, tôi là người đầu tiên xông lên giải vây cho lãnh đạo. Hề Thiếu Văn nói: "thị trưởng Trương, chúng ta đừng phiền phức như vậy làm gì, trực tiếp cạn chén to, uống rượu mà, như vậy mới khoái."

Trương Dương cười nói: "Được, được." Thầm nghĩ thằng chó này, sịp nhà ai thắt không chặt để lòi ra mày vậy, muốn thể hiện ở trước mặt lãnh đạo phải không? Hôm nay tao cho mày cơ hội.

Hề Thiếu Văn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, thấy Trương Dương cũng cầm chén lên, gã cười nói: "Tôi xin cạn trước." Hề Thiếu Văn ngửa cổ lên một hơi uống cạn, mọi người ở xung quanh đều khen hay.

Trương Dương nhìn ra thằng ôn này quả thật là có chút tửu lượng, hắn mỉm cười vỗ vai Hề Thiếu Văn, nói: "Vị đại ca này thật là tửu lượng như biển."

Hề Thiếu Văn nói: "Anh còn chưa uống kìa."

Trương đại quan nhân nói: "Tửu lượng của tôi không ra gì, không uống tiếp nữa."

Hề Thiếu Văn trợn mắt lên, nói: "Phó thị trưởng Trương, anh khinh thường người ta rồi, định chơi tôi phải không, chén rượu đã nâng lên rồi thì sao có thể hạ xuống."

Trương Dương vẫn tươi cười nói: "Tôi thật sự là không uống tiếp được nữa, cả một chén thủy tinh lớn như vậy mà uống một hơi. Tôi đảm bảo sẽ say, mà uống rượu thì tùy ý, uống tiếp để làm gì? Làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì không nói, không khéo còn làm tổn thương tới tình cảm."

Vương Hoa Chiêu vội vàng hòa giải: "Uống tùy ý, uống tùy ý." Gã biết tửu lượng của Trương Dương, cũng nhìn ra, Trương Dương không uống tiếp là vì hắn căn bản không muốn uống, nói trắng ra là Trương Dương không thèm để Hề Thiếu Văn vào mắt.

Hề Thiếu Văn nói: "Vậy thì cũng phải uống chén này chứ, tôi đã uống cạn rồi, phó thị trưởng Trương chẳng lẽ không nể mặt tôi ư?"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi vì sao phải nể mặt anh nhỉ? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không uống nữa, anh nếu cứ bức tôi uống, rốt cuộc là ai không nể mặt ai?"

Hề Thiếu Văn nói: "Không uống từ đừng có nâng chén, nâng rồi còn chạm cốc với tôi, anh hiện tại không uống, có phải là chơi tôi không?"

Ngô Minh cười nói: "Lão Hề, thôi đi, đều là người của mình mà, đừng ép nữa."

Hề Thiếu Văn có chút rượu, gan cũng lớn hơn không ít: "Tôi thật sự là không hiểu, chẳng phải chỉ là một cán bộ cấp huyện thôi ư? Lại còn là chức phó nữa, sao tầm mắt cao, mũi hếch cả lên trời như vậy, khệnh cái gì?"

Vương Hoa Chiêu cười xấu hổ, hai bên va chạm, người khó xử nhất là chủ nhân, Vương Hoa Chiêu cười nói: "Lão Hề, ai mà uống lại anh chứ, anh vừa vào đã đòi nốc cả chén to, dọa thị trưởng Trương sợ rồi, hay là thế này đi, thị trưởng Trương uống thêm ít vậy." Vương Hoa Chiêu là muốn cho Trương Dương hạ đài, không hi vọng hai bên tiếp tục cãi vã.

Nhưng không ngờ Trương Dương lại nói: "Tôi hôm nay không khỏe, rượu này tôi một giọt cũng không uống."

Hề Thiếu Văn mặt mày đỏ bừng, tức đến nỗi vỗ bàn chỉ vào Trương Dương, nói: "Anh có ý gì? Tôi mời anh rượu là kính trọng anh, tôi cũng không có ác ý gì, hơn nữa còn uống trước để tỏ lòng, mọi người đều là vì chuyện vui của cục trưởng Vương mà tới, anh làm vậy không những là không nể mặt tôi, anh là còn không nể mặt cục trưởng Vương, không nể mặt bí thư Ngô."

Ngô Minh cười nói: "uống rượu mà, tùy ý đi, tính tình của lão Hề rất ngay thẳng, phó thị trưởng Trương à, cậu uống chén này đi."

Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là không nể mặt cục trưởng Vương mà là không nể mặt anh, cục trưởng Hề phải không? Chúng ta không có giao tình, tôi cũng không cần phải nể mặt anh, bỏ đi, tôi không muốn ở lại làm ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người. Hoa Chiêu, tôi ra ngoài đi dạo, các anh tiếp tục đi."

Vương Hoa Chiêu còn chưa kịp giữ thì Hề Thiếu Văn đã tóm lấy Trương Dương, nói: "Anh đi cũng phải uống hết chén này."

Tính khí của Trương Dương thì Vương Hoa Chiêu biết rõ, nhưng Hề Thiếu Văn lại không biết, Vương Hoa Chiêu vội vàng chay tới muốn tách hai người ra. Có điều Trương Dương vẫn rất khắc chế, mỉm cười nói: "uống rượu làm gì có kiểu miễn cưỡng như vậy, uống nhiều làm hại sức khỏe, cục trưởng Hề buông tay ra đi." Nói xong câu này, một cỗ nội kình men theo cánh tay của hắn đẩy ra, Hề Thiếu Văn chỉ cảm thấy ngực như bị chùy nện cho một cái, chân lập tức mất đi lực lượng, còn Trương Dương thì nhẹ nhàng tránh ra.

Hề Thiếu Văn bị nội lực của Trương Dương chấn cho một cái, khiến cho ngực của gã khó chịu vô cùng, nhất thời không khống chế được, há to miệng ra, oa một cái nôn hết đồ vừa ăn ra ngoài.

Ngô Minh không khỏi nhíu mày.

Trương Dương thở dài, nói: "Đã khuyên anh là đừng có uống nhiều rồi, mất mặt quá đi." Hề Thiếu Văn chỉ vào hắn muốn nói gì đó, nhưng không thể nào nói ra được, lại gập người xuống nôn tiếp.

Trương Dương lắc đầu cười cười với Ngô Minh, rời khỏi nhà hàng.

Vương Hoa Chiêu đuổi theo: "Trương Dương!"

Trương Dương phất phất tay, tỏ ý bảo gã đừng ra, mỉm cười nói: "Có bằng hữu Lam Sơn tới giúp đỡ rồi, tối nay chắc cũng không cần tôi nữa, tôi đi tìm chỗ ngủ một giấc, sáng mai sẽ tới đúng giờ."

Vương Hoa Chiêu cũng nhìn ra là Trương Dương không cùng đường với đám người này, nếu như hắn ở lại thì không biết tối nay còn làm ra chuyện ầm ĩ đến thế nào nữa, Vương Hoa Chiêu chỉ đành mỉm cười xin lỗi, nhìn Trương Dương đi xa.

Ngô Minh từ cửa sổ lạnh lùng nhìn bóng lưng của Trương Dương, y ở sâu trong lòng sản sinh một loại cừu hận đối với Trương Dương, cừu hận này tồn tại đã lâu, từ khi y nghe nói tới quan hệ ám muội giữa Tần Thanh và Trương Dương, y liền mang cừu oán này với Trương Dương, mà cừu oán này không nhạt đi theo thời gian mà càng tích càng sâu.

Trương Dương quay về xe của mình, mở cửa sổ nóc, chậm rãi lái xe rời khỏi khu nhà, kỳ thực với tính khí của hắn, vừa rồi suýt chút nữa đã cho Hề Thiếu Văn một cái tát, nhưng vì sau nghĩ rằng mình là tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, nói sao cũng phải nể mặt chủ nhân, loại người như Hề Thiếu Văn chẳng qua là nhân vật nhỏ, so đo với gã ngược lại thành tự hạ thấp mình, có điều Trương Dương cũng không tha cho gã, dùng nội lực chấn cho gã phải xấu mặt trước mọi người.

Trương Dương đột nhiên nhớ tới Tần Thanh, Ngô Minh không phải đã nói Tần Thanh cũng sẽ tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu ư? Trương Dương vội gọi điện thoại cho Tần Thanh.

Từ trong điện thoại có thể nghe ra phía Tần Thanh có chút ồn ào, Trương Dương có chút kinh ngạc hỏi: "Làm gì thế? Khuy vậy rồi còn dạo phố à?"

Tần Thanh cười nói: "Anh sao biết hay thế, đúng là đang dạo phố, khó lắm mới có chút thời gian, từ khi làm phó thị trưởng, em đã lâu rồi chưa được hưởng thụ cuộc sống dạo phố mua đồ, cảm thấy mình đã càng lúc càng giống một nữ nhân."

Trương Dương cười nói: "Đối với anh mà nói thì em là nữ nhân trong nữ nhân."

"Nói ít thôi." Tần Thanh gắt.

Trương Dương nói: "Ngày mai có tới uống rượu mừng của Vương Hoa Chiêu không?"

Tần Thanh nói: "Phải tới chứ, sao có thể không nể mặt bí thư Tằng được? Anh cũng tới à?"

Trương Dương nói: "Đương nhiên rồi, anh giờ đã đang ở Đông Giang rồi đây."

Tần Thanh vui mừng nói: "Cái gì? Anh đang ở Đông Giang ư?"

Trương Dương ừ một tiếng.

Tần Thanh nói: "Em cũng đang ở Đông Giang, ở trung tâm mua sắm ý."

Trương đại quan nhân lập tức cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng vọt, thằng ôn này nhớ Thanh mỹ nhân, có điều hắn phải thừa nhận, điều mà hắn nghĩ tới đầu tiên là nhục thể dụ người của phó thị trưởng Tần, hắn nói khẽ: "Vậy... anh tới đón em nhé."

Tần Thanh ừ một tiếng rồi nói khẽ: "Tới cửa trung tâm thì gọi điện cho em."."

Mười lăm phút sau, Trương Dương đã tới trung tâm mua sắm của Đông Giang, lúc tìm thấy Tần Thanh thì cô ta đang chọn đồ lót, Trương đại quan nhân đứng ở bên ngoài, từ xa nhìn Tần Thanh, hắn không tiện đi tới, mà trước tiên gọi điện cho Tần Thanh. Tần Thanh quay người lại tìm vị trí của Trương Dương, rồi mỉm cười ngọt ngào với hắn, cười khẽ vào điện thoại: "Anh đợi em nhé, sắp xong rồi."

Trương đại quan nhân nói: "Chọn đồ gợi cảm chút, anh thanh toán."

Tần Thanh mỉm cười, mặt có chút đỏ hồng, cái mũi khả ái nhăn lại.

Con gái mua đồ là chuyện rất mất thời gian, Trương đại quan nhân mất mười lăm phút để tới trung tâm, lại tốn thêm hai mươi phút nữa để đợi Tần Thanh chọn đồ lót.

Tần Thanh chọn xong, tự mình trả tiền, mỉm cười bước về phía Trương Dương: "Xin lỗi, để anh phải đợi lâu rồi."

Trương Dương nói: "Không sao, riêng đợi em thì bao lâu cũng được." Hắn liếc cái túi trong tay Tần Thanh: "Không phải đã bảo là để anh thanh toán ư?"

Tần Thanh bĩu môi, nói: "Em không phải là không có tiền lương."

Trương Dương cười nói: "Đợi lát nữa mặc cho anh xem nhé."

Tần Thanh cười mắng: "Lưu manh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.