Chương trước
Chương sau
Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi trước đây có nghe nói tới chứng khẩn trương trước hôn nhân, nhưng chưa từng gặp, hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi."

Vương Hoa Chiêu nói: "Có thể là tôt thực sự mắc chứng khẩn trương trước hôn nhân rồi."

Trương Dương nói: "Kỳ thực cưới con gái nhà quan to cũng phải là dũng khí, tôi nhớ phò mã cưới công chúa thời cổ, giống như là mời Bồ Tát về nhà vậy, phải cận thận dè dặt hầu hạ, sợ làm không ổn, vạn nhất lão nhạc phụ không cao hứng, đại đao không biết lúc nào thì chém xuống đầu mình, tới lúc đó không những là mình xui xẻo mà không khéo ngay cả nhà cũng bị liên lụy."

Vương Hoa Chiêu không nói gì, tuy Trương Dương nói hơi khoa trương một chút, có điều đích xác có mấy phần vị đạo đáng sợ.

Trương Dương lại nói: "Tôi hiểu được chỗ khó của cậu, không những phải khiến chị dâu tâm lý thoải mái mà còn phải khiến chị ta sinh lý cũng phải thoải mái, điểm này nếu không làm được, chị dâu sẽ về nhà phản ánh, bí thư Tằng khẳng định sẽ nổi trận lôi đình."

Vương Hoa Chiêu cười bảo: "Tôi vẫn không đến mức thảm vậy đâu, cái gì mà tâm lý thoải mái và sinh lý thoải mái, thằng ôn này, nói ít những lời lưu manh thôi."

Trương Dương cười ha ha, hắn nói với Vương Hoa Chiêu: "Tự hài lòng đi, Bình Hải chúng ta không biết có bao nhiêu người hâm mộ cậu muốn chết đó, gia thế của Tằng Lệ Bình tốt, trông lại xinh đẹp, là phúc khí mà cậu tu được từ kiếp trước đó."

Vương Hoa Chiêu cười nói: "Cậu nói vậy khiến tâm lý của tôi cũng thoải mái hơn nhiều,tôi và Lệ Binh kết hôn thật sự không phải là nhìn trúng gia thế của cô ấy, tôi chủ yếu là thích con người của cô ấy."

Trương đại quan nhân tin mới lạ, khẳng định là có nhân tố của bí thư Tằng ở bên trong.

Lúc này mấy người từ ngoài cửa tiến vào, người dẫn đầu cười to: "Hoa Chiêu à Hoa Chiêu, cậu uống rượu mà không gọi tôi một tiếng!"Vương Hoa Chiêu và Trương Dương đều nhìn ra ngoài, không ngờ người vừa lên tiếng cười lại là phó bí thư thị ủy Ngô Minh, đi cùng y còn có mấy cán bộ của thành phố Lam Sơn. Ngô Minh gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, y đã từ chỗ Trương Lập Lan biết rằng tỉnh lý đã quyết định để y tiếp nhận chức bí thư thị ủy Lam Sơn của Chu Vũ Dương, có điều tổ chức hiện tại vẫn chưa bàn với y. Một ngày chưa có tin tức công bố chính thức, hòn đá ở trong lòng Ngô Minh vẫn treo lơ lửng. Thường Tụng sau khi từ Đông Giang trở về, thái độ đối với y cũng không thay đổi chút nào, vẫn là như trước kia, điều này khiến Ngô Minh cảm thấy hoang mang, theo lý mà nói thì Thường Tụng nên biết chức bí thư thị ủy đã bị mình cướp đi, nên khổ đại cừu thâm với y mới đúng, nhưng bất kể là trên công tác hay là qua lại bình thường đều không nhìn ra Thường Tụng có bất kỳ chỗ nào nhắm vào y.

Ngô Minh lần này tới Đông Giang tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, một là để tỏ ý cảm tạ với bí thư Tằng, hai là để làm rõ chuyện này. Chu Vũ Dương khi nào thì đi? Công văn bổ nhiệm mình làm bí thư thị ủy Lam Sơn khi nào thì đưa xuống.

Vương Hoa Chiêu đứng dậy nghênh đón, Trương Dương thì vẫn ngồi đó, hắn không có bất kỳ hào cảm nào đối với Ngô Minh, căn bản cũng không để Ngô Minh vào mắt, hiện tại hắn đã nắm được chứng cứ của Ngô Minh và Trương Lập Lan, chỉ cần một ngón tay thôi là đủ để đẩy Ngô Minh xuống vực sâu.

Ngô Minh thì lại không biết gì về việc này, thấy Trương Dương vẫn ngồi yên không động đậy ở đó, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ mày chẳng qua là có chút bối cảnh thôi mà, trước đây tao kính mày là bởi vì mày là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hiện tại người ta đá mày rồi, mày còn chỗ nào mà dựa? Có cha nuôi là phó thủ tướng không sai, nhưng phó thủ tướng Văn người ta ngày bận trăm việc, có quan tâm nổi tới một thằng con trai nuôi cấp phó ban như mày không? Nghĩ tới cấp bậc của Trương Dương, Ngô Minh ở sâu trong lòng sinh ra một loại miệt thị, một cán bộ cấp phó ban, đến xách dép cho ông đây ông cũng chê mày tay thối! Mày con mẹ nó khệnh cái đéo gì?

Con người của Ngô Minh có thể vào tuổi này mà leo lên được vị trí cao như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên, y làm quan cũng rất có cách, trong lòng thì mắng Trương Dương như tát nước, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười ôn hòa, giống như là gặp tri kỷ hảo hữu vậy, chủ động bước tới: "Trương Dương! Thật không ngờ cậu cũng tới sớm vậy!" Ngô Minh chủ động tới chào hỏi, Trương Dương nếu cứ ngồi yên thì cũng khó ăn khó nói, hắn mỉm cười đứng dậy: "Phó bí thư Ngô, sao ông cũng tới à?"

Tiếng chào phó bí thư này khiến Ngô Minh rất không vui, nhưng nghĩ lại, Chu Vũ Dương một ngày chưa đi thì mình vẫn là phó bí thư, đây là sự thực không thể chối cãi, người ta gọi phó bí thư cũng không sai, có điều có thể cảm giác được là Trương Dương cố ý, Ngô Minh vẫn tươi cười.

Vương Hoa Chiêu gọi họ ngồi xuống, lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm thức ăn.

Ngô Minh nói: "Hoa Chiêu à, không cần phiền vậy đâu, chúng tôi đều ăn rồi."

Vương Hoa Chiêu nói: "Ăn rồi thì uống vài chén đi, tôi tửu lượng không ra gì, đang sầu vì không có cách nào bồi tiếp thị trưởng Trương đây."

Ngô Minh cười nói: "Tửu lượng của phó thị trưởng Trương tôi cũng biết, là như biển đó."

Trương Dương mỉm cười nhìn Ngô Minh, con mẹ nó, đây là trả đòn tao à, được, để cho thằng chó mày nhảy nhót thêm ít ngày, rồi sẽ đến lúc mày phải khóc.

Vương Hoa Chiêu rót đầy chén cho Ngô Minh, đề nghị cùng nâng cốc.

Ngô Minh lại chủ động chạm cốc với Trương Dương, y trước giờ đều rất biết giả vờ, từ biểu hiện tuyệt đối không nhìn ra là y có điều bất mãn với Trương Dương.

Tu vi của Trương Dương trong phương diện này thì không bằng Ngô Minh, khiến người ta cảm thấy là người thanh niên này rất ngạo mạn, đối diện với Ngô Minh có cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều, ngay cả một chút tôn kính tối thiểu cũng không có, có điều Trương Dương có lý do để không tôn kính Ngô Minh. Ngô Minh đạo mạo ở trước mặt người ta rốt cuộc là loại người gì, Trương Dương rõ hơn bất kỳ ai, ngươi hiện tại giả vờ nho nhã hiền lành, ở sau lưng người ta thì lòng thòng với Trương Lập Lan, chính là một tên hạ lưu chân chính. Trương đại quan nhân cũng không phải là cho châu quan phóng hỏa nhưng không cho bách tính đốt đèn, người ta phong lưu thì hắn cũng không nói gì, nhưng Ngô Minh cũng quá hạ tiện, câu dẫn gái đã có chồng, lợi dụng quan hệ giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên để giở trò, loại hành động tiểu nhân này nói sao cũng khiến người ta khinh bỉ. Lúc trước y theo đuổi Tần Thanh không được, không ngờ lại phái người theo dõi Tần Thanh, thằng ôn này tuy trông thì dáng vẻ đường đường, nhưng thủ đoạn làm việc thì thực sự là quá ti tiện. Mày con mẹ nó phái người chụp trộm tao và Tần Thanh phải không? Lão tử đã dùng đạo của người trả lại cho người, hiện tại ảnh nóng của mày và Trương Lập Lan đang ở trong tay tao, nếu những tấm ảnh này lọt vào tay Khổng Nguyên, không biết Khổng Nguyên sẽ nghĩ gì nhỉ?

Ngô Minh cười nói: "Chúng ta thật sự là có duyên, tháng này đã uống rượu mừng với nhau hai lần rồi..." y nói không sai, lần trước là Tần Bạch, em trai của Tần Thanh kết hôn, lần này là Vương Hoa Chiêu kết hôn.

Trương Dương cười nói: "Tháng này nhiều ngày tốt, đám cưới cũng nhiều."

Ngô Minh nói: "Ngày mai thị trưởng Tần cũng sẽ tới."

Trương Dương nghe nói là Tần Thanh cũng sắp tới, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng ở trước mặt Ngô Minh thì tất nhiên không thể để lộ ra dấu vết gì, ừ một tiếng, nói: "Hoa Chiêu là cán bộ Lam Sơn của các anh, phía các anh khẳng định là có không ít người tới."

Ngô Minh cười nói: "Hoa Chiêu kết hôn chính là chuyện vui lớn của hệ thống cán bộ Lam Sơn chúng tôi."

Trương Dương cố ý nói: "Đúng rồi, bí thư Chu sắp tới tỉnh lý là phó thị trưởng, tin tức này chắc là đáng tin."

Ngô Minh không ngờ hắn đột nhiên lại chuyện đề tài sang người y, hơi ngây người ra một chút, sau đó nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, có điều tỉnh lý vẫn chưa hạ công văn chính thức, tin tức vẫn chưa được chứng thực."

Trương Dương nói: "Chắc là thật rồi, nếu bí thư Chu đi, khẳng định là thị trưởng Trường tiếp nhận vị trí của ông ấy." Hắn nói những lời này là rắp tâm muốn đả kích Ngô Minh.

Ngô Minh có thể nghe ra trong những lời này của Trương Dương đầy ý vị dả kích mình, y cười nói: "Tôi cũng thấy vậy, thị trưởng Trường là lão lãnh đạo của chúng tôi, đã lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của Lam Sơn chúng tôi, danh tiếng trong quần chúng cán bộ cũng rất tốt, nếu như ông ấy đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, cũng là chuyện mà mọi người mong muốn."

Trương Dương thầm mắng thằng ôn này khẩu thị tâm phi, nếu Thường Tụng làm bí thư thị ủy, Ngô Minh này sợ rằng phải giậm chân đấm ngực gào khóc.

Ngô Minh rõ ràng là không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này, y cười với Vương Hoa Chiêu, nâng chén nói: "Hoa Chiêu à, mượn rượu của cậu để chúc cậu trước, chúc cậu và tiểu Tằng bạch đầu giai lão trăm năm giai hảo."

Vương Hoa Chiêu mỉm cười nang chến lên, gã uống chén này, còn chưa kịp nói gì thì Tằng Lệ Bình gọi tới, từ trong điện thoại có thể nghe ra là nhà Tằng Lệ Bình rất náo nhiệt, Tằng Lệ Bình đặc biệt dặn dò Vương Hoa Chiêu đừng uống nhiều rượu, ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm, Vương Hoa Chiêu luôn miệng đáp ứng.

Ánh mắt của Ngô Minh và Trương Dương chạm nhau, tuy trên mặt hai người đều cười, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý vị có thể nhìn thấu đối phương, Ngô Minh nói: "Tôi nghe nói hạng mục sân bay mới của Giang Thành làm rất tốt, lần trước tới Giang Thành tham gia hôn lễ của Tần bạch vội vàng quá, không kịp tới tham quan học tập."

Trương Dương cười nói: "Phó bí thư Ngô muốn tham quan học tập thì vẫn còn cơ hội mà, tôi đảm bảo sẽ truyền lại hết kinh nghiệm xây dựng sân bay lại cho ông."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.