Lúc Kiều Mộng Viện thức giậy thấy mình không ngờ lại đang dựa vào đùi Trương Dương, chắc là tối qua mệt quá nên không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào. Trương Dương ngôi khoanh chân như lão tăng nhập định, mắt nhắm lại vẫn đang ngủ say, Kiều Mộng Viện cẩn thận rời khỏi người hắn, day day các cổ đã tê rần, mình cứ vậy hồ đồ ngủ một đêm, căn bản không hề suy nghĩ tới nhân tố nguy hiểm mà một nữ tử cô thân phải đối diện, cô ta đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn tin tưởng Trương Dương.
Kiều Mộng Viện không đánh thức Trương Dương, kéo lều rón rén chui ra, cô ta vốn cho rằng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng sáng sớm trên núi nhiều sương mù, căn bản là không nhìn thấy cảnh vật ở đằng xa. Kiều Mộng Viện bước về phía trước mấy bước, gió núi thổi tới, rạng đông tụ lại trong sớm chốc rồi phiêu tán, diễn dịch ra một loại hiểu quả đâm nhạt khác nhau, điều này khiến cảnh vật mà Kiều Mộng Viện nhìn thấy càng hư ảo bất định, cô ta thậm chí hoài nghi mình vẫn còn ở trong mộng, cái lạnh buổi sáng thì lại vô cùng chân thực. Kiều Mộng Viện kéo chặt cái khóa jacket của Trương Dương, chiếc áo jacket này đối với cô ta mà nói thì hơi rộng, Kiều Mộng Viện hít sâu một hơi, nhớ lại mỗi một tình tiết ngày hôm qua, bất chi bất giác lộ một nụ cười hiểu ý, ít nhất thì lúc này cô ta cũng không cảm thấy phiền não nữa.
Kiều Mộng Viện bước về phía trước, đá bị sương mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058583/chuong-502-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.