Chương trước
Chương sau
Kiều Mộng Viện nói: "Anh là dấu hỏi hay là dấu chấm than? Lúc ban đầu tôi cảm thấy anh rất ngay thẳng, nhưng về sau lại phát hiện anh ẩn rất sâu, rất nhiều lúc, anh máu nóng xộc lên đầu chỉ là cố ý giả vờ, cố tình lưu lại ấn tượng lỗ mãng xung động cho người ta, kỳ thực anh là muốn ngụy trạng mình, che giấu âm mưu quỷ kế của mình, phải trốn dưới lớp ngụy trang này, anh mới tiện để chơi người khác."

Trương đại quan nhân trừng mắt lên, nói: "Cô nghĩ vậy về tôi à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, anh cười rất sáng lạn, nhưng trong lòng anh lại không có chút ánh sáng nào, anh ngoài mặt thì bất cần đời, nhưng trong lòng kỳ thật lại chú ý rất nhiều thứ."

Trương Dương nói: "Cô đúng là càng lúc càng hiểu tôi."

Vẻ mặt của Kiều Mộng Viện đột nhiên ảm đạm: "Con người ai cũng vậy, tôi nói anh, nhưng cũng là nói tôi." Trong mắt cô ta đột nhiên lóe lên ánh lệ khiến người ta tan nát cõi lòng.

Trương Dương nhìn bộ dạng của Kiều Mộng Viện, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót, hắn ôn nhu nói: "Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đâu, nơi này bốn bề không bóng người, kêu đất đất cũng chẳng hay đâu."

Kiều Mộng Viện trừng mắt lên: "Anh dám à?"

Trương đại quan nhân giả vờ kinh hoàng khiếp sợ: "Không phải là vấn đề của tôi, tôi tửu lượng cao, tỉnh táo hơn, cô tửu lượng kém, mà rượu vào thì dễ làm bậy, cô thật sự uống nhiều, thấy bộ dạng cao to uy mãnh đẹp trai phong lưu của tôi, vạn nhất thấy sắc nổi ý, cô nói xem tôi có chiều theo không? Nếu chiều theo, không chừng sau khi cô tỉnh rượu rồi sẽ hối hận, còn nếu không chiều theo, cô dùng sức mạnh với tôi, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này ai có thể cứu tôi đây, sự thanh bạch của tôi..."

Kiều Mộng Viện đột nhiên vươn tay ra đút cái đùi gà đã gặm hết một nửa vào miệng Trương Dương, Trương đại quan nhân há miệng trợn mắt nhìn cô ta. Kiều Mộng Viện cười khúc khích, xinh đẹp như hoa, Trương Dương trước giờ chưa từng thấy cô ta cười tươi như vậy, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh không phải là quân tử, cũng không phải là tiểu nhân, tôi tin anh!"

Trương đại quan nhân lấy cái đùi gà ở trong miệng ra, cắn một cái: "Đừng tin tôi, ngay cả bản thân tôi cũng không tin tôi có thể làm ra những chuyện gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Có biết chỗ đáng hân thưởng nhất trên người anh là gì không?"

Trương đại quan nhân cũng muốn nói rõ một bộ vị nào đó, nhưng ở trước mặt Kiều Mộng Viện thì không nên trêu cô ta như vậy. Trương Dương không say, đầu óc rất tỉnh táo, cho nên cắn chân gà, nói: "Đầu óc hay là thân thể, hay là cả hai?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh là một người ly kinh bạn đạo, trước khi quen anh, tôi chưa từng nghĩ lại có một người sống theo phương thức này, nhưng trên thế giới này lại có người giống như anh."

Trương đại quan nhân gặm sạch cái chân gà: "Cô đang mắng tôi đấy à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Không hề, trước đây tôi là một đứa con gái ngoan trong nhà, học sinh giỏi của trường, nhưng hiện giờ nghĩ lại, tôi lớn vậy rồi mà đều sống theo nề nếp.”

Trương Dương nói: "Có thể sống như cô đã là một loại hạnh phúc rồi. Cô sống trong phúc mà không biết phúc!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chỉ làm trái với ý nguyện của người nhà có một lần, nhưng lại kết thúc với thất bại, hiện tại chứng minh tôi sai! Tôi thật sự thất bại!"

Trương Dương cười nói: "Cô không thất bại, ít nhất thì khi cô không ngủ được còn có người gọi điện cho cô, còn có người cùng cô leo núi, còn có người cùng cô ngắm trăng, cùng cô uống rượu, cùng cô ăn cua, cùng cô gặm chân gà, đồ cô ăn thừa còn có người ăn nốt!"

Kiều Mộng Viện cười khúc khích: "Anh đang kể công hay là đang kể khổ đó?"

Trương Dương nói: "Có lẽ hiện tại cô không cảm thấy vậy, bởi vì cô chỉ nghĩ tới sự đau khổ trong quá khứ, nhưng đợi tối nay qua rồi, cô sẽ nhớ lại hạnh phúc hiện tại, có lẽ cô sẽ hối hận, vì sao lúc trước không hưởng thụ tốt hạnh phục của tối nay, trên thế giới này không có thuốc hối hận, cho nên, chúng ta đừng đi nghĩ tới những chuyện không vui nữa. Gió mát trăng thanh rượu ngon thức nhắm ngon, huống chi còn có một mãnh nam đẹp trai như tôi bồi bạn, trên thế giới này còn có ai hạnh phúc hơn cô không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi trịnh trọng cải chính, tối nay vốn là tôi có thể ngủ một giấc thật ngon, là anh gọi điện thoại quấy rầy tôi, lái xe nằng nặc kéo tôi lên núi Thanh Đài không người, tôi uống gió ăn trăng cùng anh đi hai tiếng đường núi, cùng anh uống rượu, cùng anh ăn thịt!"

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Cô rất đau khổ à?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, trên mặt lộ ra hai cái má núm đồng tiền xinh xinh: "Tôi rất vui!"

Trương Dương nói: "Cô vui là tôi cũng vui!"

Kiều Mộng Viện nói: "Đúng là gió mát trăng thanh!"

Trương Dương nói: "Trước vì Mộng Viện buồn mà buồn, sau vì Mộng Viện vui mà vui, tuy cô thấy tôi thế nào, tôi cũng nguyện ý phân ưu giải nan với cô, bất kỳ lúc nào cũng được!"

Kiều Mộng Viện cầm bình rượu lên, uống một ngụm, nói khẽ: "Tôi biết anh muốn khiến tôi cảm động, nhưng tôi sao không thể cảm động được nhỉ?"

Trương Dương nói: "Hơi men khiến cô chai sạn rồi, nếu không phải là do uống nhiều rượu, cô hiện tại khẳng định là nằm trong lòng tôi mà khóc lóc!"

Kiều Mộng Viện nói: "Không liên quan gì tới rượu cả, con người tôi sớm đã chai sạn rồi. Hay là giờ tôi bắt đầu uống nước, đợi tôi tỉnh lại thì anh lại làm tôi cảm động nhé."

Trương đại quan nhân thật lòng nói: "Nước càng uống càng lạnh, rượu càng uống càng ấm, tôi thà để cô cả đời này không cảm động chứ không muốn thấy cô lạnh."

Kiều Mộng Viện ngây ra, đôi lông mi dài rung động như cánh bướm trong gió, một lát sau, hai giọt nước mắt sáng trọng men theo gò má chảy xuống.

Trương Dương thở dài, nói: "Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng bị tôi lừa. Cô xem, kìa thế nào lại khóc rồi kìa. Cớ gì mà phải khổ thế!"

Kiều Mộng Viện vừa chảy nước mắt vừa nói: "Anh bắn cả nước bọt vào mắt tôi rồi, cay quá, cay chết tôi mất!"

Trương đại quan nhân quẫn tới cực điểm, xấu hổ ho hai tiếng, nói: "Thật sự xin lỗi, tôi kích động rồi, nhất thời không khống chế được, đất màu bị trôi rồi."

Kiều Mộng Viện vẫn chảy nước mắt không ngừng: "Có dạng người như anh cả, bắn ra gì mà toàn là nước bọt cay xè, hại người ta quá!"

Trương Dương nói: "Hay là để tôi thổi giúp cô!"

"Không cần, anh mà thổi không chừng còn cay hơn!"

Trương Dương nói: "Nước đổ khó hốt, nước bọt phun ra rồi cũng khó mà lấy lại được!"

Kiều Mộng Viện khó khăn lắm mới thôi chảy nước mắt, đôi mắt đẹp quả nhiên là có chút đỏ lựng, Trương Dương dang định nói thì Kiều Mộng Viện bảo: "Đừng nhìn tôi, quay mặt sang một bên mà nói, tôi sợ bị anh ám toán!"

Trương đại quan nhân bị cô ta nói vậy, quên sạch những lời vừa rồi định nói, hắn cầm bình rượu lên uống một ngụm.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Sau khi tôi ký xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, định rời khỏi Giang Thành, sau này cơ hội gặp mặt chắc ít lắm."

Trương Dương trong lòng không khỏi sinh ra lưu luyến khôn tả: "Giang Thành không đáng để cô thấy lưu luyến ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Có, nhưng tôi muốn triệt để quên đi quá khứ."

"Chuyện đã xảy ra rồi thì vĩnh viễn không thể triệt để quên đi được, đoạn kinh lịch đó bất kể là xấu hay là tốt, đều vĩnh viễn lưu lại trong ký ức của cô, chỉ là từng đoạn kinh lịch khiến người ta thành thục hơn, khiến người ta tỉnh táo hơn, Mộng Viện à, ở lại đi!" Đây là lần đầu tiên Trương Dương trực tiếp nói ra những lời níu kéo với Kiều Mộng Viện.

Ngón tay của Kiều Mộng Viện móc móc, tỏ ý bảo Trương Dương đưa bình rượu cho cô ta, nói: "Lý do nói đối với tôi mà nói thì còn lâu mới đủ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.