Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Cô ấy dùng điện thoại công cộng để gọi, cho dù là chú tìm ra vị trí của cô ấy thì tới nơi cô ấy cũng đi rồi."

Hà Trường An nói: "Nó nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu nó có chuyện thì tiểu Hoan phải làm sao? Tôi sẽ làm sao?"

Trương Dương nhìn bầu trời u ám, buồn bã thở dài, nghe khẩu khí của Tần Manh Manh vừa rồi chắc là đã hạ quyết tâm rồi, bởi vì không biết vị trí cụ thể của cô ta, cho nên muốn ngăn cô ta lại cũng khó.

Hà Trường An trước giờ luôn lãnh tĩnh hiện tại đã mất đi sự bình tĩnh, trước giờ luôn là quan tâm tất loạn, sau khi biết Tần Manh Manh là con gái của mình, Hà Trường An rõ ràng cũng loạn lòng.

So với Hà Trường An, Trương Dương lãnh tĩnh hơn nhiều, từ chứng cứ hiện tại nắm được cho thấy, chỉ cần Tần Manh Manh rơi vào trong tay cảnh sát, cô ta rất khó thoát khỏi khốn cảnh, tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với cô ta, trong chuyện Tần Chấn Đông bị giết, cô ta là người bị hiềm nghi lớn nhất. Tần gia không thể nào ngồi yên trước cái chết của Tần Chấn Đông, nhất định sẽ truy cứu chuyện này.

Hà Trường An nói: "Tôi sẽ phát động tất cả người đi tìm Manh Manh, nhất định phải cản nó lại trước khi nó đi tự thú!" Trương Dương nói: "Kinh thành lớn như vậy, chú bảo đi đâu tìm cô ấy đây? Hiện tại quan hệ giữa chú và cô ấy không có người nào khác biết, chuyện này trước tiên đừng để lộ ra, nếu để Tần gia biết thì chỉ tổ càng thêm phiền phức."

Hà Trường An tức giận nói: "Người khác sợ Tần gia, nhưng tôi thì không sợ, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, con gái tôi nếu xảy ra chuyện thì thì tôi sẽ khiến tất cả người của Tần gia phải bồi táng theo nó!" Hà Trường An trước giờ luôn trầm ổn khi nổi giận cũng toát ra một cỗ bạo lệ chi khí.

Trương Dương thở dài: "Làm găng với quân phương, chú cho dù có tiền cũng không thắng được đâu. ưu thế lớn nhất hiện tại là bọn họ ngoài sáng, còn chúng ta ở trong bóng tối. Bọn họ biết quan hệ giữa chú và Manh Manh, hiện tại Manh Manh vẫn chưa bị bắt, chúng ta còn có hi vọng tìm thấy cô ấy trước cảnh sát."

Hà Trường An nói: "Trương Dương, tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi thiếu nó quá nhiều, cậu nhất định phải giúp tôi, bất kể là tốn bao nhiêu tiền tôi cũng không bận tâm, cho dù là lấy tính mạng của tôi ra đổi, tôi cũng sẽ không nhíu mày!"

Trương Dương nói khẽ: "Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, Manh Manh đã phó thác tiểu Hoan cho cháu, cô ta cho rằng cháu sẽ chiếu cố tốt cho Tần Hoan cho nên mới yên tâm đi tự thú, mới tới cục cảnh sát để nói rõ chuyện này, chúng ta cần phải nghĩ cách khiến cô ấy chủ động liên lạc với cháu." Hà Trường An chớp chớp mắt, y là người tinh minh, lập tức lĩnh ngộ được ý tứ trong câu nói này của Trương Dương, liền bảo: "Cậu muốn nói là khiến Manh Mah biết được tiểu Hoan xảy ra chuyện ư?"

Trương Dương gật đầu: "Chúng ta phải phát tán tin tiểu Hoan bị thất tung ra ngoài, với năng lực của chú muốn làm chuyện này chắc không khó."

Trên mặt Hà Trường An lộ ra vẻ vui mừng, đầu óc của Trương Dương quả nhiên là linh hoạt. Tần Manh Manh nếu biết tin con trai mình thất tung, nhất định sẽ khẩn trương lo lắng, cô ta sẽ thay đổi ý định đi đầu thú của mình. Tần Manh Manh khẳng định sẽ chủ động liên lạc với Trương Dương để hỏi chuyện của Tần Hoan.

Hà Trường An nói: "Tôi lập tức đi truyền bá tin này, tivi, báo chí, truyền đơn, tất cả trang quảng cáo trong kinh thành đề sẽ đăng tin tiểu Hoan mất tích." Y lại nhớ ra một chuyện: "Manh Manh như vậy sẽ tìm cậu, mà thế thì cảnh sát và Tần gia sẽ theo dõi cậu."

Trương Dương mỉm cười: "vậy thì phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn thôi."

Tần Manh Manh ngồi trong xe taxi, cô ta nhìn màn mưa bên ngoài,kéo cửa sổ xuống, để mặc cho nước mưa hắt lên mặt, ra sức hít thở không khí, có lẽ sau khi bước vào cục cảnh sát, cô ta sẽ không còn cơ hội này nữa.

Trong máy radio đột nhiên chen vào một tin tức - hiện tại xin được báo một tin khẩn cấp, sáng ngày hôm nay một bé trai sáu tuổi ở khu nhà Kim Hòa Uyển đi lạc, trên người mặc áo màu xanh lục, quần thể thao màu xanh lam, đi dày thể thao màu xám, cao khoảng một mét hai, người gầy, tên là Tần Hoan, nếu như có ai gặp được bé trai phù hợp với đặc điểm trên xin gọi tới số..."

Khi Tần Manh Manh nghe thấy tên con trai, mặt lập tức biến sắc, hét lên: "Dừng xe!"

Lái xe giật mình giậm mạnh phanh, Tần Manh Manh vội vàng móc ví ra trả tiền xe, sau đó đẩy cửa đội mưa chạy xuống. Cô ta không thể nào nghĩ được rằng, mình giao phó con trai của Trương Dương chưa được mấy tiếng mà Trương Dương đã đánh mất con trai mình rồi. Tần Manh Manh khẩn trương tới cực điểm, cô ta coi trọng con trai hơn cả sinh mạng của mình.

Cô ta đã nhìn thấy ánh đèn sáng rực ở trước cửa cảnh sát. Tần Manh Manh lắc lắc đầu, từ bỏ ý định đi tự thú, nếu như chưa có tin tức của con trai, cô ta bất luận là như thế nào cũng không an tâm đi tự thú.

Tần Manh Manh chạy tới trạm điện thoại công cộng ở gần nhất, cô ta cầm điện thoại lên thì phát hiện điện thoại đã hỏng rồi. Tần Manh Manh ảo não đập mạnh ống nghe lên điện thoại, lời khỏi trạm điện thoại công cộng, bước tới trạm ở đối diện, có lẽ là đi quá gấp nên ví tiền của cô ta rơi xuống đất.

Tần Manh Manh không phát giác, vẫn bước vào trạm. Cô ta ấn số di động của Trương Dương, Trương Dương ngay lập tức bắt máy.

Tần Manh Manh khóc lóc chất vấn: "Anh sao lại để tiểu Hoan đi lạc."

Trương Dương nói: "Tiểu Hoan không sao, nếu không làm vậy thì anh sao có thể liên lạc được với em?"

"Thật chứ.?" Tâm tình của Tần Manh Manh có thể gọi là lên lên xuống xuống, nuốt lệ hỏi.

Trương Dương cười bảo: "Anh lừa em làm gì? Tiểu Hoan đúng là không sao, anh đã an bài cho nó ở một nơi rất an toàn, em yên tâm đi!"

Tần Manh Manh lúc này mới hơi yên tâm lại, nói khẽ: "Thật sự là không sao chứ?"

"Không sao? Em ở đâu? Có một số chuyện anh phải nói trực tiếp với em."

Tần Manh Manh nói: "Ở trong bốt điện thoại công cộng ngoài cục cảnh sát." Lúc nói câu này cô ta lại nhìn ra ngoài, thấy một cảnh sát đang bước về phía cô ta. Tần Manh Manh lập tức trở nên khẩn trương, cô ta run giọng, nói: "Có cảnh sát bước về phía em!"

Trương Dương trong lòng trầm xuống, nói khẽ: "Đừng hoảng, đừng nhìn hắn, tiếp tục nghe điện thoại đi."

Tần Manh Manh quay người lại, rất nhanh bên ngoài truyền tới tiếng gõ vào kính, cảnh sát đã đi tới bên ngoài rồi, hắn đang gõ cửa kính của bốt điện thoại.

Tần Manh Manh khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ?"

Trương Dương hỏi: "Chỉ có một mình hắn thôi à?"

Tần Manh Manh nói: "Chỉ có một mình hắn thôi."

Trương Dương nói: "Em mỉm cười bước ra, đừng quên kéo cổ áo xuống thấp vào, kéo sâu chút, nhân lúc hắn nhìn em, đạp mạnh một cái vào hạ âm của hắn, hắn nhất định sẽ đau quá mà rùn người xuống, em lúc hắn rùn người thì dùng đầu gối hất mạnh vào cằm hắn!"

Tần Manh Manh do dự nói: "Nhưng!"

Trương Dương nói: "Không có gì mà nhưng cả, em nếu còn muốn gặp tiểu Hoan thì không thể bị cảnh sát bắt được, em có nhớ tiểu Hoan không?"

Tần Manh Manh ra sức gật đầu.

Trương Dương nói: "Nhớ lời anh, mỉm cười bước ra ngoài, sau đó giáng cho hắn một đòn thật mạnh, sau khi thoát khỏi hắn thì chạy thẳng về hướng tây, tìm một nơi an toàn mà trốn, anh giờ tới đón em đây!"

Tần Manh Manh gác điện thoại, có chút xấu hổ nhíu nhíu mày, cởi nút áo ngực ra, phần ngực trắng nõn lộ hết ra ngoài, sau đó quay người lại, mặt mỉm cười tươi tắn, đẩy cửa kính bước ra, ánh mắt của tên cảnh sát đó lập tức bị phần ngực của Tần Manh Manh hấp dẫn, tựa hồ như quên cả mục đích tới đây, ánh mắt ngây ngốc nhìn ngực Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh đột nhiên ưỡn ngực lên, nhân lúc tên cảnh sát đó hồn vía bay lên chín tầng mây liền giơ chân phải lên đá mạnh vào hạ âm của hắn, tên cảnh sát đó không ngờ đối phương lại đột nhiên tập kích mình, bị Tần Manh Manh đá cho đau đớn rên lên một tiếng, cúi người xuống. Tần Manh Manh giơ đầu gối lên toàn lực đánh vào cằm hắn, Tần Manh Manh là nữ quân nhân, trước đây từng được huấn luyện bác kích, hiện tại lại có cao thủ Trương đại quan nhân chỉ đạo, càng như hổ thêm cánh.

Tên cảnh sát đó bị cô ta liên tục giáng cho hai đòn lập tức mất đi sức phản kháng, mềm oặt nằm trên mặt đất ướt nhẹp, thứ cầm trên tay không ngờ lại rơi sang một bên, không ngờ lại là ví của Tần Manh Manh, người ta là hảo tâm muốn trả lại ví cho Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh sau khi đánh ngã tên cảnh sát đó mới biết là mình có thể quá khẩn trương rồi, cô ta cầm ví tiền lên, không ngờ còn không quên nói xin lỗi, sau đó chạy thẳng về phía tây.

Tên cảnh sát đó một lúc sau mới đứng dậy được, móc bộ đàm ra gọi cứu viện.

Có lẽ bởi vì do trời mưa nên sinh ý của taxi rất thịnh vượng, Tần Manh Manh men theo đường lớn chạy hơn năm mươi mét mà không bắt được chiếc taxi nào.

Đồng thời lúc này cảnh sát cũng nhận được tin tức, lấy phó cục trưởng cục cảnh sát Lương Liên Hợp dẫn đầu bộ đội truy bắt nhanh chóng tập kết xuất phát. căn cứ vào tình huống mà họ nắm được, Tần Manh Manh vừa xuất hiện ở bên ngoài cục cảnh sát, cô ta không ngờ lại đánh ngã một cảnh sát rồi bỏ chạy, quả thực là một sự mỉm mai lớn đối với hệ thống công an bọn họ.

Tần Manh Manh nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở đằng xa, cô ta vươn tay ra, nhưng hết chiếc taxi này đến chiếc taxi khác phóng vụt qua, không có một chiếc nào có ý định dừng lại. Tần Manh Manh sắp tuyệt vọng rồi, cô ta lao vào trong bốt điện thoại công cộng, lại ấn số của Trương Dương: "Anh, em chạy không thoát rồi!"

Trương Dương từ trong di động nghe ra tiếng còi cảnh sát, hắn nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu được em ra!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.