Chương trước
Chương sau
Trình Chí Vĩ nói: "Chúng tôi đã hỏi mẹ của Tần Chấn Đông rồi, bà ta nói là bà ta bảo Tần Chấn Đông tới theo dõi Tần Manh Manh và Tần Hoan, theo bà ta nói thì Tần Manh Manh thường ngược đãi trẻ con, bà ta không nhẫn tâm nhìn thấy cháu ngoại của mình chịu khổ, cho nên mới bảo Tần Chấn Đông tìm cơ hội khuyên hai mẹ con họ về nhà. Nếu Tần Manh Manh kiên trì không về thì cũng phải mang đứa bé về, để tránh đứa bé phải chịu ủy khuất, tôi nghĩ chắc đây là nguyên nhân mà giữa hai anh em họ xảy ra mâu thuẫn."

Trương Dương cười khinh thường, ấn tượng của hắn đối với Thương Ngọc Khiết không được tốt lắm. Theo hắn thấy Tần Manh Manh cho dù không phải là con gái ruột của bà ta thì bà ta cũng không nên có biểu hiện tuyệt tình như vậy. Bà ta nói với cảnh sát những lời này rõ ràng là cố ý muốn che giấu chân tướng của sự việc, Thương Ngọc Khiết rốt cuộc là sợ cái gì? Ánh mắt của Trương Dương hướng ra ngoài cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn rõ tình hình trong nhà Tần Manh Manh, cho dù Tần Chấn Đông muốn khuyên Tần Manh Manh về, vì sao lại tốn nhiều thời gian như vậy? Chỉ vì để thu thập chứng cứ Tần Manh Manh ngược đãi trẻ em ư?

Hai người trở lại phòng khách. Trương Dương ngồi xuống trước vũng máu của Tần Chấn Đông nhìn nhìn, nhân lúc Trình Chí Vĩ không chú ý, hắn lấy một cục máu đã đông.

Trình Chí Vĩ nói: "Lúc đó trong phòng bật đi bật lại bài hát "Khoảng thời gian bị quên lãng của" Thái Cầm, xem ra là Tần Manh Manh thích nghe bài này. Giết người rất bình tĩnh, mỗi một bước đều suy nghĩ rất chu đáo."

Trương Dương nói: "Tần Manh Manh mà tôi quen là một cô gái lương thiện."

Trình Chí Vĩ ý vị thâm trường, nói: "Bất kỳ ai cũng đều có hai mặt, cho dù là hung đồ thập ác bất xá, nhưng trong lòng hắn cũng có một mặt yếu đuối."

...

Trương Dương sau khi rời khỏi hiện trường của vụ hung sát, lại tìm tới Hình Triêu Huy, hắn đã lấy được mẫu máu của Tần Chấn Đông, hắn muốn giám định quan hệ giữa Tần Hoan và Tần Chấn Đông. Tần Chấn Đông thuê căn phòng ở đối diện căn nhà của Tần Manh Manh, đoạn thời gian này hắn một mực theo dõi hai mẹ con Tần Manh Manh, cho dù là một người anh thì hành động của hắn cũng có chút quá kiên nhẫn. Nếu nói Tần Chấn Đông thật sự là chết trong tay Tần Manh Manh, Tần Manh Manh vì sao lại muốn giết hắn? Rốt cuộc là dạng cừu hận gì mới khiến Tần Manh Manh đi tới bước này. Trương Dương bắt đầu hoài nghi động cơ của Tần Chấn Đông, cũng bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa bọn họ.

Kết quả giám định DNA khiến Trương Dương vô cùng chấn động, Tần Chấn Đông không ngờ lại là cha ruột của Tần Hoan, lúc hắn bước vào phòng của Tần Chấn Đông, hắn đã có dự cảm này, nhưng hắn thủy chung không ngờ kết quả cuối cùng của chuyện này lại tàn khốc như vậy.

Trương Dương đã đoán ra được toàn bộ chân tướng của chuyện này. Lúc Tần Manh Manh mang thai mới có mười sáu tuổi. Tần Chấn Đông nhất định biết cô ta không phải là em gái ruột của mình, cho nên mới vô sỉ hãm hiếp cô ta, Tần gia sau khi biết chuyện này muốn che giấu chân tướng, đuổi Tần Manh Manh rồi khỏi nhà. Một nữ hài tử mười sáu tuổi không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, cuối cùng sinh ra một đứa bé. Trương Dương cuối cùng cũng hiểu vì sao Tần Manh Manh lại giết Tần Chấn Đông.

Khi Trương Dương nói lại kết quả cuối cùng cho Hà Trường An, Hà Trường An đau đớn nắm chặt hai tay, y không thể nào tưởng tượng được, con gái mình trong những năm nay lại phải chịu đựng sự khuất nhục và thống khổ đến như vậy, mà tất cả đều là do Tần gia tạo thành. Khi y biết được Tần Manh Manh là con gái ruột của mình, còn có một tia áy náy đối với Tần gia, nhưng hiện tại cái còn lại chỉ là cừu hận.

Hà Trường An nói khẽ: "Một gia đình đạo mạo trang nghiêm, bọn họ hủy đi con gái của tôi, tàn hại một đời của con gái tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh này."

Trương Dương sau khi biết chân tướng, cũng cho rằng Tần Chấn Đông chết trong tay Tần Manh Manh, hắn thở dài: "Bất kể là thế nào, Manh Manh giết Tần Chấn Đông là sự thực."

Hà Trường An kích động nói: "Nhất định là thằng súc sinh đó bức nó, nếu không thì nó cũng không giết hắn, giết hay lắm, loại người không bằng cầm thú này nên tống xuống địa ngục."

Trương Dương nói: "Tần gia rõ ràng là sớm đã biết chân tướng, nhưng bọn họ lại không dám nói ra chuyện này, bởi vì chuyện này chỉ cần đưa ra công chúng, Tần gia họ tất nhiên sẽ mất hết mặt mũi."

Hà Trường An nói: "Tôi mặc kệ mặt mũi gì, tôi chỉ cần con gái tôi được bình an."

Trương Dương nói: "Cô ấy tới hiện tại vẫn chưa liên lạc với tôi, không biết là cô ấy đang ở đâu."

....

Tần Manh Manh ngồi trong quán cà phê Lam Vũ, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa thu lại rơi, cảnh vật bên ngoài biến thành mờ mờ, khiến Tần Manh Manh cảm thấy thế giới ở bên cạnh biến thành hư ảo mà không chân thực. Trước mắt cô ta nhấp nhoáng khuôn mặt không còn chút sinh khí của Tần Chấn Đông, bên tai thì vang vọng tiếng hát trầm bổng của Thái Cầm. Mình giết hắn ư? Tần Manh Manh khổ sở suy nghĩ, nhưng bất kể là cô ta có nỗ lực nhớ lại như thế nào thì cũng không nhớ được là mình đã nổ súng bắn Tần Chấn Đông.

Tần Chấn Đông chết rồi, nhưng sự khuất nhục và đau đớn mà hắn mang lại cho mình vẫn còn tồn tại. Tần Manh Manh uống một ngụm cà phê, để mùi thơm của cà phê chậm rãi thấm trong miệng, thần kinh khẩn trương của cô ta từ từ được thả lỏng. Từ sau khi từ trong phòng của Tần Chấn Đông chạy ra, trong đầu Tần Manh Manh mơ mơ màng màng, cô ta không biết mình đã làm gì, đang nghĩ gì, hôm qua cô ta ở hầm cầu cách khu nhà không xa ở cả một đêm, sau khi trời sáng, cô đi thẳng tới quán cà phê này, cô ta cần bình tĩnh lại, cô ta cẩn phải suy nghĩ một chút, mình rốt cuộc là nên làm thế nào.

Cho tới hiện tại, Tần Manh Manh vẫ chưa nghĩ ra là mình vì sao lại tới nước này, sau khi ý thức được sự thực rằng Tần Chấn Đông đã chết, trong đầu cô ta chỉ nghĩ tới con trai mình, đây chính là nguyên nhân mà cô ta không báo cảnh sát, cô ta sợ rằng sau này không được nhìn thấy con trai mình nữa. Nhớ tới con trai, Tần Manh Manh lại có một loại xung động muốn khóc, không biết Trương Dương có đang ở cùng với con trai của cô, con trai đã ăn cơm chưa? Nó có nhớ mẹ không? Tần Manh Manh cắn chặt môi, mắt đỏ lựng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe cảnh sát chậm rãi lái qua, Tần Manh Manh vô thức cúi đầu xuống, cô ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mình cả đời này không thể cứ trốn tránh như vậy mãi được, cô ta phải tới cục cảnh sát, phải nói rõ chuyện này ra. Nhưng trước khi làm vậy, cô ta phải gặp con trai của mình, chỉ cần được nghe giọng nói của nó thôi cũng được.

Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Tần Manh Manh, đang cùng Tần Hoan xem tivi, Tần Hoan rõ ràng là tình tự rất kém, thỉnh thoảng lại hỏi chuyện của mẹ mình. Trương Dương vội vàng đưa di động cho Tần Hoan.

Nghe thấy con trai mình gọi mẹ, Tần Manh Manh lập tức rơi lệ, cô ta ôm chặt miệng, sợ rằng mình lại bật khóc, một lúc mới khống chế được tình tự của mình, nói khẽ: "Tiểu Hoan, con phải nghe lời cha nuôi nhé, không được bướng bỉnh đâu đấy!"

"Mẹ, mẹ đang ở đâu?"

Tần Manh Manh nói: "Mẹ ra ngoài công tác, vài ngày nữa mới về được!"

Tần Hoan nói: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"

Tần Manh Manh cố nhịn để không rơi lệ, cô ta cố nén chua xót, nói: "Tiểu Hoan, mẹ cũng nhớ con lắm, ngoan.. đưa điện thoại cho cha nuôi nào."

Tần Hoan đưa điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương nhận lấy điện thoại, bước sang một bên, nói khẽ: "Manh Manh, em đang ở đâu, anh đi đón em!"

Tần Manh Manh rơi lệ, nói: "Không cần, nghe được giọng nói của tiểu Hoan là em yên tâm rồi. Em đi tự thú đây, em tới cục cảnh sát nói rõ chuyện này, em chịu đủ cảnh trốn đông trốn tây rồi!"

Trương Dương nhìn Tần Hoan ở đằng sau, lại đi ra xa mấy bước, hạ thấp giọng, nói: "Tần Chấn Đông có phải là do em giết không?"

Tần Manh Manh ra sức lắc đầu, nói khẽ: "Em không nhớ, em thật sự là không nhớ mình đã làm gì?"

Trương Dương nói: "Người của Tần gia đang tìm em khắp nơi, cảnh sát cũng đang tìm em, bọn họ cho rằng em đã giết Tần Chấn Đông."

Tần Manh Manh nói: "Có lẽ là do em làm thật."

Trương Dương nói: "Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh có thể giúp em!"

Tần Manh Manh nuốt lệ, nói: "Không cần, em biết mình nên làm thế nào."

"Manh Manh, tình huống hiện tại rất bất lợi đối với em!"

Tần Manh Manh nói: "Tất cả mọi người đã muốn em chết, em bất tất phải khiến họ thất vọng!"

Trương Dương khuyên: "Đừng quên, em còn có tiểu Hoan, em nếu xảy ra chuyện thì nó phải làm sao?"

"Anh, chiếu cố tiểu Hoan giùm em!" Tần Manh Manh nói xong câu này liền gác máy.

Hà Trường An bưng một khay bánh bao nhân thịt tôm do tự mình làm ra, đặt xuống trước mặt Tần Hoan, Tần Hoan thông qua đoạn thời gian tiếp xúc này đã quen với y hơn nhiều, vui vẻ nói: "Ông Hà ơi, vừa rồi mẹ con gọi điện thoại tới đấy!"

Hà Trường An trong lòng rung động, trong mắt lộ ra mấy phần vui mừng.

Trương Dương bảo Tần Hoan ăn cơm một mình, hắn đánh mắt ra hiệu cho Hà Trường An, hai người bước ra ngoài.

Hà Trường An vội vàng hỏi: "Manh Manh sao rồi?"

Trương Dương thở dài, nói: "Hiện tại thì không sao, có điều cô ấy hình như muốn chuẩn bị đi tự thú."

Hà Trường An khẩn trương nói: "Nó sao ngốc thế? Không thể tự thú được, người của Tần gia sẽ không bỏ qua cho nó, mau mau liên hệ với nó đi, tôi có thể nghĩ cách an bài cho nó ra nước ngoài, chỉ cần rời khỏi đây có thể bắt đầu cuộc sống mới. Đúng rồi, số điện thoại vừa rồi nó gọi cho cậu là bao nhiêu? Tìm số đi, tôi có thể tìm ra vị trí của nó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.