Trần Thiệu Bân cả giận nói: "Mày thối lắm, tao không có năng lực, nhưng tốt xấu gì tao cũng biết cái gọi là liêm sỉ, không bán bạn cầu vinh"
Lương Thành Long chụp lấy chai rượu vọt đến hướng của hắn, Trần Thiệu Bân cũng đứng bật dậy, định lật bàn lên đánh lại. Đinh Triệu Dũng và Trương Dương hai người vội vàng tiến ra cản hai người bọn họ lại, Trương Dương cười khổ nói: "Tôi nói hai người có phải là mắc bệnh hay không? Vừa gặp mặt đã liều chết?"
Lương Thành Long oán hận nói: "Tôi đi, tôi biết mình không được hoan nghênh, không ở đây làm chướng mắt mọi người"
Trương Dương nói: "Thành Long, đều là bạn bè cả, cần gì phải như vậy?"
Lương Thành Long nói: "Trương Dương, tôi hiểu, tôi có lỗi với cậu, tôi thiếu nợ cậu, sau này tôi sẽ trả, nhất định sẽ trả, Trần Thiệu Bân, con mẹ mày nghe rõ cho tao, tao không phải hèn nhát"
Trần Thiệu Bân cười nhạt nói: "Mày đi tìm Hà Trường An mà nói"
Lương Thành Long xoay người rời đi.
Viên Ba vội đuổi theo cùng hắn.
Mọi người trên bàn đều nhìn chằm chằm vào Trần Thiệu Bân, Trần Thiệu Bân nói: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi nói có một hai câu mà cũng oán giận sao?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Thiệu Bân, chúng ta là bạn bè nhiều năm, cậu cần gì phải làm vậy, ai mà không có lòng ích kỷ, cho dù hắn có làm sai, thì chúng ta cũng không thể dùng một gậy đánh chết được, dù sao thì cũng phải cho hắn cơ hội sửa đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058471/chuong-470-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.