Chương trước
Chương sau
Kỳ kinh bát mạch tất cả đã đâm xong, Trương Dương chuyển đến trước người của An Ngữ Thần, một chưởng ngưng tụ toàn bộ nội lực chậm rãi đánh lên đan điền của An Ngữ Thần, nội lực của hắn giống như sông to nước lớn rót vào trong đan điền của An Ngữ Thần, từ đan điền của An Ngữ Thần mà đổ ra các kinh mạch đã được hắn dùng kim châm và nội tức đả thông, đây là thời khắc hung hiểm nhất, cũng là thời khắc mà An Ngữ Thần đau đớn nhất, đôi mắt đẹp của An Ngữ Thần mở to ra, môi đã chảy ra một tia máu, cái mũi đáng yêu bởi vì đau đớn mà di chuyển liên tục.

Chưởng phải của Trương Dương kề sát ngay cái bụng mềm mại trắng mịn của An Ngữ Thần, nhưng trong đầu lại không hề có bất kỳ ý niệm kiều diễm lãng mạn nào hết, hắn cảm thấy nội lực bản thân nhanh chóng suy yếu xuống, tay trái liền rút kim châm ra, đâm vào huyện bách hội, nội lực suy yếu lại một lần nữa tăng vọt lên.

An Ngữ Thần cảm thấy cơ thể giống như bị mạnh mẽ xé rách ra thành vô số phần, đau đến mức chết đi sống lại, nhưng mà trong lúc đau đớn đến cực điểm, cô bắt đầu cảm giác được một tia ấm ám dễ chịu thoải mái đã lâu không gặp.

Trương Dương chậm rãi thu hồi nội lực, hai tay vô lực chống xuống đất, suy yếu nói: "Mau, dựa theo phương pháp tôi chỉ dạy nhanh chóng ngồi xuống điều tức..."

An Ngữ Thần gật đầu, nhắm đôi mắt đẹp lại, dựa theo phương pháp điều tức mà Trương Dương dạy cho cô. Nội tức vận hành trong kinh mạch mà Trương Dương đã mạnh mẽ đả thông, vận hành một vòng đau đớn rồi chậm lại vài phần, sau ba vòng chu thiên, An Ngữ Thần thở phào một hơi giống như là trút được gánh nặng vậy, chậm rãi mở mắt ra, thì thấy Trương Dương ngồi tựa trên tảng đá, hai mắt đang nhìn mình mà cười tủm tỉm.

An Ngữ Thần lúc này mới ý thức được được thân thể của mình vẫn đang lõa lồ, mặt ngọc không khỏi đỏ lên, vừa thẹn vừa giận nói: "Quay mặt đi..."

Lúc này Trương Dương chớp mắt một cái... phụt! Phun ra một ngụm máu tươi, gục ngã xuống đất.

An Ngữ Thần nhìn thấy được tình cảnh trước mắt sợ đến nỗi hét ầm lên, vội vàng cầm lấy quần áo mặc vào.

Lý Tín Nghĩa nghe thấy tiếng hét chói tai của cháu gái, cũng không quản trọng trách hộ pháp gì nữa, vội vàng bước vọt vào trong, thân thiết hỏi: "Con làm sao vậy?"

An Ngữ Thần vừa mặc cái áo sơ mi vào, rơi lệ đi đến trước mặt Trương Dương, ôm lấy hắn vào trong lòng, lớn tiếng khóc, nói: "Trương Dương... Trương Dương... tỉnh lại, anh tỉnh lại...."

Lý Tín Nghĩa vội vàng nói:"Con đừng động vào hắn!" Ông đi đến bên người Trương Dương, sờ sờ mạch môn của Trương Dương, hai hàng lông mày hoa râm không khỏi ngưng kết lại một chổ, ông ta từ trong ngực của Trương Dương rút ra một cây châm, lại rút ra thêm một cây châm từ trên đỉnh đầu của hắn, thấp giọng nói:" Kim châm đâm huyệt? Không ngờ tên nhóc này cũng biết chiêu thức ấy?"

An Ngữ Thần rưng rưng nói: "Đạo trưởng, hắn thế nào?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Tính mạng hẳn là không có vấn đề, chỉ là..."

"Chỉ là thế nào?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Hắn sẽ bệnh nặng một trận!" Ông kêu An Ngữ Thần hỗ trợ nâng Trương Dương dậy, khoang chân ngồi phía sau Trương Dương, vận dụng nội lực, hai tay dán lên trên lưng của Trương Dương, nỗ lực đem nội lực rót vào trong cơ thể của Trương Dương trợ giúp khí tức của hắn ổn định lại, chỉ là nội lực của ông vừa rót vào, liền cảm thấy được một cổ khí tức âm lãnh rót ngược vào trong kinh mạch của ông, Lý Tín Nghĩa không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng rút tay về, môi phát xanh. Ông thầm than quỷ dị, không dám tùy tiện hành công cho Trương Dương nữa, âm thầm điều tức một cái, sau khi xua tan đi hàn khí trên người, thì mới ôm lấy Trương Dương đặt lên trên tấm đệm.

An Ngữ Thần lo lắng đến cực điểm: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hay là, con cõng hắn xuống núi, tìm bệnh viện chữa bệnh cho hắn?"

Lý Tín Nghĩa lắc đầu nói: "Có thể cứu hắn chỉ có một mình hắn thôi"

An Ngữ Thần cắn môi anh đào, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Lẽ nào chúng ta chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn, cái gì cũng không làm được sao?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Yên tâm đi, hắn sẽ không chết, chỉ là chân khí bị mất, nghỉ ngơi một hồi thì sẽ tỉnh lại thôi"

Trương Dương ngủ gần mười lăm tiếng đồng hồ, mãi cho đến hai giờ sáng hừng đông hôm sau mới tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thì thấy mình vẫn nằm trong hang đá, bên cạnh mọc lên một cái lửa trại, đôi mắt đẹp sưng đỏ của An Ngữ Thần đang nhìn hắn, thấy Trương Dương tỉnh lại, An Ngữ Thần vui mừng nói: "Tỉnh, tỉnh! Hắn tỉnh rồi!" Có thể là do hưng phấn quá độ, cho nên thở gấp liên tục, vì thế té xỉu.

Lý Tín Nghĩa nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh đứng dậy đi tới, đầu tiên là nhìn cháu gái trước một chút, biết cô ta chỉ là bởi vì mệt mỏi quá độ lại cộng thêm kích động quá độ cho nên mới ngất xỉu, hẳn không có chuyện lớn gì, tiện tay điểm huyệt ngủ của cô, để cho An Ngữ Thần ngủ ngon một giấc.

Trương Dương chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy xương cốt tứ chi đau đớn như vỡ vụn.

Lý Tín Nghĩa đỡ lấy vai của hắn, giúp hắn tựa vào tường đá, cảm thán nói:" Lúc trước tôi chỉ thấy phương pháp kim châm đâm huyệt trong điển tịch mà thôi, nhưng không ngờ trên đời này còn có người hiểu được nó"

Trương Dương cười cười, không nói gì, không phải là hắn không muốn nói, chỉ là không có sức lực để nói. Kim châm đâm huyệt tuy kích phát tiềm lực của bản thân, nhưng mà lại gây thương tổn cực lớn đối với thân thể của hắn, Trương đại quan nhân phát hiện ra, mỗi khi công lực của mình gần khôi phục lại hoàn toàn, thì sẽ gặp phải rắc rối, lần này bị thương nặng như vậy không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại.

Lý Tín Nghĩa mang trà nóng đến cho Trương Dương, Trương Dương tiếp nhận lấy chén trà lớn, uống cạn nó một hơi, cảm thấy tinh lực khôi phục lại một ít, thở ra một hơi nói: "Có thể sống được là may mắn"

Lý Tín Nghĩa nói: "Tôi đã tra xét kinh mạch của tiểu yêu, cậu sử dụng nội lực truyền vào kim châm, đả thông kinh mạch của nó, công lực như vậy trong thời đại này đã không ai có thể làm được"

Trương Dương nói: "Chỉ tiếc là kế tạm thời, không bao lâu sau thì kinh mạch của cô ấy sẽ lại gặp phải bế tắc, giống như tôi đào ra một đường sông, chỉ là nước bùn mỗi năm liên tục sinh trưởng, không bao lâu sau, đường sông lại một lần nữa chìm xuống"

Lý Tín Nghĩa nói: "Không có cậu, tiểu yêu chỉ sợ là đã chết rồi"

Trương Dương nói: "Chúng tôi gặp nhau là một loại duyên phận, thân là sư phụ của cô ấy, cứu cô ấy là trách nhiệm của tôi, tôi đã đáp ứng với An lão, sẽ đem hết toàn lực cứu cô ấy"

Lý Tín Nghĩa gật đầu, thấp giọng nói: "Thuật kim châm đâm huyệt gây tổn thương rất lớn đến cơ thể, kinh mạch của cậu bị thương tổn nghiêm trọng, muốn khôi phục cũng cần một khoảng thời gian tương đối lâu, nếu như trong khoảng thời gian này, tiểu yêu không may phát bệnh..."

Trương Dương nói: "Cho nên chúng ta chỉ có thể cầu khẩn ông trời, để cho thời gian phát bệnh tiếp theo của cô ấy kéo dài một chút, làm cho tôi đủ thời gian khôi phục lại"

Lý Tín Nghĩa nói: "Hồi nãy tôi muốn trợ giúp cậu điều hòa khí huyết, lại bị một cổ khí lưu cực hàn đánh ngược lại, nội tức trong thân thể của cậu hỗn loạn đến cực điểm, nếu như một lần nữa sử dụng kim châm đâm huyệt, chỉ sợ là khó qua được cửa tẩu hỏa nhập ma"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.