Vương Triển và Josephine sóng vai đứng trên gác chuông của nhà thờ lớn St. Paul. Vương Triển nghe tiếng nói trong điện thoại, mỉm cười lắc đầu.
Josephine nói nhỏ: "Hắn vẫn chưa đi à?"
Vương Triển gật đầu, nói: "Rất ngu ngốc, phải không nào?"
Josephine nói: "Em ngược lại cho rằng hắn là một nam nhân rất can đảm!"
Vương Triển cười ha ha, nói: "Dạng người như vậy rất được lòng nữ nhân, chẳng trách Trần Mỹ Lâm lại vứt bỏ ý định giết chết hắn." Hắn ném di động vào trong thùng rác, nói với Josephine: "Thông báo cho phía Anh quốc, trong khoang tàu số 7 có hai người mang bệnh độc BFII!" Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Không, chắc là ba rồi!"
Josephine có chút kỳ quái nhìn Vương Triển: "Anh không muốn chuyện này thành to ra à?"
Vương Triển nói: "Ở cùng với anh lâu như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa phát hiện anh trước giờ là một người rất có lòng thương người à?" Gã gãi gãi cằm Josephine, hôn khẽ lên môi cô ta một cái: "Anh không thích giết người!"
...
Sau khi hành khách ra khỏi tàu điện ngầm, cả bến tàu biến thành trống không, Trương Dương ý thức được có chút không đúng, hắn lại một lần nữa ấn số điện thoại của Muỗi, Muỗi lúc này cũng đứng ở bên ngoài bến tàu điện ngầm, nhìn từng chiếc xe quân đội lái vào trong bến, đi tới toàn bộ là quân nhân Anh quốc mặc đồ phòng hộ, đeo mặt nạ phòng độc, Muỗi cầm điện thoại lên, đi tới một góc vắng người, nói: "Hình như có chút không đúng, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058278/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.