Trương Dương vẫn có tình cảm đặc biệt với ban trú Kinh Xuân Dương. Nơi đây đã ghi lại biết bao kí ức đẹp đẽ của hắn, bữa cơm tối nay làm hắn ý thức được cảnh giới của mình lại được nâng cao, hắn có thể dễ dàng nhìn ra mục đích của Sa Phổ Nguyên và Từ Triệu Bân, trước kia hắn chưa từng có cái nhìn chính trị nhạy bén như thế này.
Tối hôm đó hắn không chọn lựa nghỉ chân tại ban Trú Kinh Xuân Dương, chín giờ tối, hắn rời khỏi ban Trú Kinh, đi đến sân vận động quốc gia đón Hà Hâm Nhan.
Hoạt động tối hôm đó đã kết thúc vào lúc tám giờ rưỡi, Hà Hâm Nhan đã tẩy trang từ lâu, thay một bộ áo khoác sọc ghi, đội chiếc mũ lưỡi trai đứng ở bốt điện thoại cửa phía đông sân vận đọng chờ Trương Dương, mặc dù đã là cuối tháng hai, nhưng tiết trời Bắc Kinh vẫn rất lạnh, Hà Hâm Nhan lại mặc đồ hơi mỏng, vì thế không ngừng giụi chân ở trong bốt điện thoại.
Trương Dương dừng xe bên cạnh bốt điện thoại, Hà Hâm Nhan nhìn thấy Trương Dương, chạy ra từ trong chỗ cô đứng, Trương Dương thấy dáng điệu chịu lạnh đáng thương của cô, vội bước lên ôm cô vào lòng. Ôm cô vào trong xe, xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô và nói: “Ngốc này, Bắc Kinh lạnh lắm, mà em chỉ mặc chút đồ thế này, đúng là chỉ thích đẹp thôi chẳng biết giữ ấm gì hết.”
Hà Hâm Nhiên ngả đầu vào lòng Trương Dương, một lúc lâu sau mới ấm dần trở lại: “Lạnh chết em rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058271/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.