Chương trước
Chương sau
Tô Tiểu Hồng nói: "Năm mươi năm còn nhiều đấy. Ông nội tôi trước đây làm việc ở nhà máy dệt, thời kỳ kháng Nhật thắng lợi, ông ấy nghe được tin tức, đặc biệt mua tám vò rượu, chôn ở trong nhà, ông ấy nói chiến tranh kháng Nhật đánh mất tám năm, ngươi Trung Quốc không biết qua bao nhiêu năm mới khôi phục được nguyên khí, nhân dân mới có được những ngày tháng tốt đẹp. Lúc chôn tám vò rượu này đã được cất mười năm, cho nên tính ra rượu chắc được ủ vào năm 1935, tới năm giải phóng 49, bác cả của tôi khải hoàn trở về, ông nội tôi mở một vò, lúc kháng Mỹ giúp Hàn Quốc, bác hai tôi về, ông nội lại mở một vò, sau đó không lâu chính trị trong nước phong vân biến ảo, ông nội tôi bị bắt, bởi vì sinh bệnh lại thêm trong lòng thấy oan khuất, rất nhanh liền từ trần. Các bác cả tôi cũng bởi vì chuyện của ông nội mà bị liên lụy. Không ai nhớ tới còn sáu vò rượu, cho tới khi cách mạng văn hóa kết thúc, lúc đo tôi còn nhỏ, nhớ rằng cha tôi và bác hai mở một vò, hai người đều uống xong rồi vừa khóc vừa cười. Không lâu sau cha tôi mất, bác cả tôi vào năm 85 cũng rời khỏi nhân thế, tôi cũng dần dần quên mất chuyện này, hai ngày trước muốn dỡ nhà cũ, tôi đột nhiên nhớ ra, ở trong vườn đào được tám vò, hiện giờ đều cất ở trong kho rượu của Hoàng Gia giả nhật, hôm nay mời anh Đỗ ăn cơm, cho nên đặc biệt mang tới một vò!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Trân quý như vậy, tôi có chút kinh sợ đó!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, một vò rượu thì tính là gì?"

Trương Dương trước giờ đã biết Tô Tiểu Hồng giỏi giao tiếp, thầm ngĩ Tô Tiểu Hồng chắc không phải là nhìn trúng Đỗ Thiên Dã rồi chứ? Hắn thầm cảnh giác cho Đỗ Thiên Dã, dẫu sao chuyện của Tô Tiểu Hồng và Hồng Vĩ cơ đã khiến cho dư luận xôn xao, tiền đồ chính trị của Đỗ Thiên Dã đang tốt, không thể bị cô ta làm ảnh hưởng được. Trương Dương cười nói: "Tôi cũng thích uống rượu, chị sao không lấy ra cho tôi uống?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Tuần trước mới nhớ tới, cậu muốn uống thì tới chỗ tôi mà lấy!"

Trương Dương tiếp lấy vò rượu từ trong tay Đỗ Thiên Dã, thử cân nặng, sau đó vỗ lên giấy dán, một mùi rượu dụ người tỏa trong không trung. Trương Dương rót một cóc vào chén, màu rượu mát lạnh, hương thơm tinh khiết ùa vào mũi.

Đỗ Thiên Dã khen: "Rượu ngon!"

Hồ Nhân Như gọi ông chủ mang thứ ăn tới. Lúc này ngoài trời đang đổ tuyết.

Tô Tiểu Hồng mở rượu vang rót cho mình và Hồ Nhân Như, cô ta nâng chén lên, nói: "Chúng ta hôm nay không say không về!"

Đỗ Thiên Dã cũng sảng khoáng lớn giọng hô: "Tốt!"

Gã ngửa đầu lên uống cạn, chỉ cảm thấy thuần khiết êm ái, mềm mại nồng đậm, hương rượu thấm vào trong ruột gan, cảm giác nong nóng ở trong bụng dần dần lan ra, trong nháy mắt truyền khắp cả người, mỗi một cái lông tơ đều cảm thấy thoải mái.

Trương Dương cũng uống cạn một chén, khen: "Rượu ngon! Đúng là rượu ngon!"

Hồ Nhân Như cười nói: "Anh là một con mèo rượu, hôm nay gặp được rượu ngon như thế này thì sợ rằng một giọt cũng không còn."

Đỗ Thiên Dã nói: "Rượu ngon không thể nào hưởng một mình được!"

Trương Dương nói: "Rượu này khiến tôi đột nhiên nhớ tới Lạc Dương xuân!"

"Lạc Dương Xuân?" Đỗ Thiên Dã đối với văn hóa rượu cũng có nghiên cứu rất sâu, nhưng cũng chưa từng nghe thấy loại rượu này. Gã làm sao mà biết được Trương Dương đang hoài cựu.

Trương Dương cười nói: "Ngẫu nhiên được uống tôi, phân xưởng nhỏ, hiện giờ đã đóng cửa rồi!" Hắn cũng không nói dối, tửu phường đó đóng cửa ít nhất cũng một ngàn năm rồi.

Hồ Nhân Như và Tô Tiểu Hồng nói chuyện liên quan tới sinh ý, Hồ Nhân Như bởi vì nguyên nhân trên nghiệp vụ, đã coi Hoàng Gia giả nhật là đơn vị tiêu thụ, đối với hội thẩm mỹ phụ nữ cũng cảm thấy rất có hứng thú, phụ nữ nói tới thẩm mỹ thì không bao giờ nói hết.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã thì nói chuyện khác, Trương Dương nói: "Nhà cửa của anh xong chưa?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Xong rồi, tuần sau là chuyển tới ở, tết năm nay tôi đón cha mẹ tới, để anh chị em họ đều tới Giang Thành đón năm mới!"

Trương Dương nghĩ một lúc, mình gần đây quá bận rộn, một mực không về Xuân Dương thăm cha mẹ, cũng nên bớt thời giờ về nhà một chuyến rồi.

Đỗ Thiên Dã nhìn qua cửa sổ, bóng tối đã phủ xuống, tuyết lớn che phủ cả núi sông, đâu đâu cũng đều là cảnh tượng trắng xóa.

Hồ Nhân Như nói nhỏ: "Cảnh tuyết đẹp quá!"

Tô Tiểu Hồng thở dài, nói: "Xem ra Hoàng Gia Giả Nhật của chúng tôi tôi nay không làm ăn được gì rồi."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Dạng thời tiết này uống rượu là khoái nhất đó!"

Đỗ Thiên Dã thì nghĩ trận tuyết này sẽ mang tới phiền phức cho Giang Thành đây, bộ môn quản lý giao thông ngày mai lại có áp lực lớn rồi, tình trạng Giang Thành của Giang Thành hiện tại phải đối diện với áp lực rất lớn, hi vọng năm sau khi công trình đường vòng tròn ba hoàn thành thông xe, tình trạng giao thông sẽ có cải thiện.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều có tửu lượng như biển, trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi một vò rượu đã bị họ uống sạch tới tận đáy, đương nhiên Trương Dương là quân chủ lực, Đỗ Thiên Dã cũng uống gần hai cân. Gã thấy tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, liền đứng dậy nói: "Nên về rồi, nếu không tuyết sẽ phủ kín đường mất."

Trương Dương nói: "Tôi chở anh!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Hay là để tôi chở đi, anh uống nhiều rượu như vậy lái xe không an toàn đâu, Nhân Như, em đưa Trương Dương về nhé!"

Đỗ Thiên Dã cũng nói: "Xe jeep của cậu nên để đây đi, mai tới lấy sau!"

Trương Dương gật đầu, Tô Tiểu Hồng đã thanh toán rồi, Đỗ Thiên Dã lên xe Audi của cô ta, trời tuyết đường trơn, Tô Tiểu Hồng không dám lái nhanh. Một lúc sau cô ta mới lái chiếc xe Audi mày đỏ biến mất trên con đường ở đằng xa.

Hồ Nhân Như đòi chìa khóa xe jeep của Trương Dương, tuyết lớn như vậy, lái xe to vẫn là ổn nhất.

Trương Dương chỉ hơi say, mỉm cười nói: "Anh không sao đâu, lái xe tuyệt đối không có vấn đề gì!"

Hồ Nhân Như cười khẽ, nói: "Tuyết lớn như thế này, chúng ta tối nay không về nữa!"

Trương Dương ngây ra, nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì, em định ở trong xe à? Trong xe lạnh lắm!"

Hồ Nhân Như đỏ mặt, gắt: "Không biết xấu hổ! Anh nghĩ đi đâu vậy!" Cô ta kéo cửa xe rồi khởi động xe jeep, Trương Dương cũng chui vào theo.

Hồ Nhân Như không đi sau xe Audi của Tô Tiểu Hồng, mà lái về hướng ngược lại, men theo đê lớn của đập nước của tiểu Nam hồ mà tiến về phía trước, Trương Dương lúc này mới biết cô ta là muốn tới biệt thự ở tiểu Nam hồ, Trương Dương cười nói: "Chỗ đó ở được rồi à?"

Hồ Nhân Như bật cười: "Tới đi rồi biết!"

Một đoạn đường ngắn cũn mà Hồ Nhân Như lái mất mất mười phút, nóc biệt thự làm bằng gỗ đã bị tuyết che phủ, Hồ Nhân Như dừng xe jeep, Trương Dương xuống trước, nhìn thấy căn nhà gỗ lặng lẽ đứng giữa sơn thủy, giống như là một bức tranh tuyệt mỹ.

Hồ Nhân Như ôm lấy tay hắn, men theo con đường bị tuyết trắng che phủ mà đi, mở cửa sân, bước vào trong. Tất cả mọi thứ trong sân đều bị tuyết trắng che phủ, hồ bơi vừa xây xong còn chưa xả nước, bên trong cũng đầy tuyết.

Hồ Nhân Như từ trong túi lấy ra chìa khoá mở cửa nhà, mùi gỗ ùa vào mặt. Bước vào trong nhà, cô ta vỗ vỗ tay, đèn ở phòng khách lập tức sáng lên, ánh đèn màu đỏ khiến bọn họ vừa trải qua gió tuyết cảm thấy ấm áp.

Đồ đạc trong nhà đều lấy gỗ thô làm chủ, khiến người ta cảm thấy ấm áp, Trương Dương ngồi xuống sa lông. Hồ Nhân Như ném chìa khóa lên bàn uống trà: "Nghỉ một lát đi, em đi đun nước!"

Trương Dương gật đầu, hắn men theo cầu thang đi lên tầng hai, nhà gỗ tổng cộng có ba phòng ngủ, hai phòng khách, còn có ba nhà tắm, hai nhà bếp, phòng khách cũng một lớn một nhỏ, kéo cửa phòng khách trên tầng hai có thể đi ra sân thượng bằng gỗ, trên sân, dõi mắt nhìn ra xa là có thể thu hết cảnh sắc của Nam hồ vào trong tầm mắt. Nam hồ đã hoàn toàn đóng băng rồi, bên trên tích một tầng tuyết dày, trông giống như là một cánh đồng tuyết phẳng lỳ.

Trương Dương đột nhiên nhớ tới, nếu như tất cả hồng nhan tri kỷ của mình lúc này đều ở bên cạnh, vậy chắc là hạnh phúc lắm, trái ôm phải ấp, nhân sinh như vậy còn mong chi nữa?

Hồ Nhân Như lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hắn, ôm lấy Trương Dương từ đằng sau, nói nhỏ: "Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi!"

Trương Dương vỗ mu bàn tay cô ta, hai người cùng nhau bước vào nhà gỗ, ánh đèn nhu hòa mang tới cảm giác ấm áp, đồng thời cũng dễ sinh ra bầu không khí ám muội, ngồi lên sa lông, uống một chén hồng trà do Hồ Nhân Như pha, tay Trương Dương lại bắt đầu không an phận hoạt động trên người cô ta.

Hồ Nhân Như mắt khép hờ, cả người dán chặt lên người Trương Dương, hô hấp cũng biến thành gấp rút, cuối cùng không nhìn được bàn tay đáng ghét của Trương Dương, dịu dàng nói: "Tắm đã rồi đi ngủ nhé?"

Trương Dương đương nhiên hiểu ý của cô ta, đang chuẩn bị đứng dậy đi tắm thì di động đổ chuông, nhận điện thoại, là Cố Giai Đồng gọi. Cố Giai Đồng còn chưa nói đã hắt xì hai cái: "Trương Dương, em ở sân bay!"

Trương Dương không hiểu ý của cô ta: "Ở đây tuyết lớn lắm, em đừng về!"

Cố Giai Đồng nói: "Sân bay Giang Thành cơ, máy bay chậm hai tiếng, khó lắm mới hạ cánh được, vốn muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng xe buýt của sân bay lại hỏng ở giữa đường, anh đang ở đâu, mau tới đón em đi!"

Trương Dương nhìn Hồ Nhân Như, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ngây ra một lát rồi mới nói: "Anh đến đón em đây, trên đường sân bay phải không?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Giai Đồng, Trương Dương mới gác điện thoại, trong lòng thầm nghĩ lần này phiền rồi, Hồ Nhân Như và Cố Giai Đồng đụng nhau, tối nay cốc nước này rốt cuộc làm thế nào mà đổ được vào bình đây?

Vẻ mặt của Hồ Nhân Như không có bất kỳ dị trạng gì, cô ta dịu dàng nói: "Anh đi tắm đi, em đi đón chị Giai Đồng cho, anh uống rượu rồi, tuyết lại lớn, lái xe không an toàn đâu!" Cô ta cầm chìa khóa trên bàn lên.

Trương Dương nói: "Em cẩn thận một chút nhé!"

Hồ Nhân Như cười nói: "Em biết rồi!" Cô ta hôn một cái lên mặt Trương Dương rồi rời đi.

Trương đại quan nhân hít sâu một hơi, ở trong phòng tắm ngâm nước nóng, đầu óc lúc này cũng có chút phê phê, Hồ Nhân Như biết quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng cũng biết hén léng phéng với Hồ Nhân Như, nhưng tờ giấy dán cửa sổ này cuối cùng vẫn không bị chọc thủng, tối nay mình vẫn nên thật thà một chút.

...

Cố Giai Đồng ở trên đường sân bay đợi một tiếng nữa mới thấy chiếc xe jeep của Trương Dương tới, cô ta cầm hành lý từ trên xe buýt bước xuống, kéo cửa ra mới thấy người đón mình là Hồ Nhân Như, cô ta liền hiểu ra Hồ Nhân Như và Trương Dương đang ở cùng nhau, cười nói: "Anh ấy sao không tới?"

Hồ Nhân Như nói: "Uống nhiều rồi, em sợ anh ấy lái xe xảy ra chuyện cho nên tới đón chị thay!"

Cố Giai Đồng ngồi lên ghế phụ, nói khẽ: "Lúc bay vẫn còn bình thường, tới Giang Thành thì đã đổ tuyết rồi!"

Hồ Nhân Như nói: "Tối nay mời bí thư Đỗ ăn cơm, cho nên anh ấy uống hơi nhiều, thấy tuyết rơi khó đi nên tối nay ở lại nhà gỗ."

Cố Giai Đồng gật đầu, không nói gì, kỳ thực cô ta sớm đã biết rõ quan hệ giữa Trương Dương và Hồ Nhân Như, cũng sớm tiếp nhận chuyện này rồi, có điều dẫu sao hai người vẫn chưa trực tiếp thảo luận về vấn đề này.

Hồ Nhân Như cũng không tiện nói, chỉ lái xe trầm mặc đi về phía nhà gỗ ở tiểu Nam hồ.

Bởi vì tuyết càng rơi càng to, cho nên tốc độ của xe rất chậm, Cố Giai Đồng nói: "Sớm biết thế này chị ở luôn khách sạn cạnh sân bay cho rồi, để tránh phiền em!"

Hồ Nhân Như mặt nóng lên: "Chị Giai Đồng, không phiền đâu, nhà gỗ vừa xây xong, chị còn chưa nhìn thấy mà!"

"Nhanh vậy à?"

"Vân, chính là án chiếu theo bản thiết kế mà chị lần trước đã gửi, để tránh phiền phức, tài sản trong nhà gỗ cũng đứng tên em!"

Cố Giai Đồng không để ý đến điều này.

Nhưng Hồ Nhân Như lại cảm thấy cần phải giải thích: "Em có thể tùy thời đổi sang tên chị!"

Cố Giai Đồng cười nhạt, nói: "Nhân Như, nếu chị để ý thì đã không mời em tới làm quản lý nhà máy rượu cho chị rồi?"

Mặt Hồ Nhân Như lại nóng lên, xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.

Lúc tước khi Cố Giai Đồng biết được Trương Dương xác định quan hệ với Sở Yên Nhiên, quả thật có chút mất mát, nhưng rất nhanh cô ta liền tiếp nhận hiện thực, cô ta đã một lần thử rời xa Trương Dương, không bao lâu sau liền ý thức được rằng mình không thể làm được, sau khi em trai xảy ra chuyện, người đầu tiên mà cô ta nghĩ tới chính là Trương Dương, có lẽ Trương Dương không thể đưa cô ta tới hôn nhân, nhưng loại cảm giác an toàn và ấm áp mà hắn mang tới cho mình là thứ mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế được.

Hồ Nhân Như là một nữ nhân có lý trí tỉnh táo, cô ta từ lúc bắt đầu yêu Trương Dương đã xác định vị trí của mình, cô ta thậm chí nhìn ra sự phức tạp của Trương Dương, muốn thay Trương Dương giải quyết một số phiền phức.

Lúc quay về biệt thự đã là mười hai giờ đêm, Trương Dương đã ngủ rồi. Điều này khiến Cố Giai Đồng và Hồ Nhân Như tự nhiên hơn nhiều, Hồ Nhân Như an bài phòng cho Cố Giai Đồng xong, còn mình thì xuống phòng khách ngủ.

Phòng ngủ để lại cho Cố Giai Đồng là phòng lớn nhất, bôn ba cả nửa ngày, Cố Giai Đồng thực sự là có chút mệt mỏi rồi, cô ta nằm trong bồn tắm, lặng lẽ thả lỏng cơ thể, bỗng dưng cửa phòng bị đẩy ra, Cố Giai Đồng hỏi nhỏ: "Ai đấy?"

Từ trong kính đã nhìn thấy Trương Dương mỉm cười đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân hình nõn nã trong hơi nước của Cố Giai Đồng, đầy vẻ thèm khát. Cố Giai Đồng đỏ mặt, ném cái khăn trong tay về phía hắn. Trương Dương và khăn tắm cùng bay tới, hai tay đặt lên vai thơm của Cố Giai Đồng, cúi người xuống hôn lên mặt cô ta một cái.

Cố Giai Đồng gắt: "Anh không phải uống nhiều nên ngủ rồi à?"

"Anh giả vờ đấy!"

Cố Giai Đồng dỗi: "Em không ở Giang Thành, anh xem ra đã làm không ít chuyện xấu rồi nhỉ!" Trương Dương giang tay ôm Cố Giai Đồng ra khỏi bồn tắm, Cố Giai Đồng phát ra tiếng hét, nhưng lập tức ngậm miệng lại, sợ tiếng hét của mình làm phiền Hồ Nhân Như.

Trương Dương choàng khăn tắm lên người Cố Giai Đồng, mỉm cười nói: "Không sao, phòng tắm này cách âm tốt lắm, không nghe thấy gì đâu!"

Cố Giai Đồng bị hắn ôm trong lòng, vừa xấu hổ vừa vui mừng, ôm lấy cổ hắn, miệng cắn nhẹ lên tai hắn, nói: "Em mệt rồi!"

Trương Dương ôm cô ta ra khỏi phòng tắm, nói: "Anh chính là tới để giúp em thư giãn đây!"

Cố Giai Đồng bị hắn ném lên giường, thân hình nhấp nhô trên đệm, không đợi cô ta dừng lại, Trương Dương đã lao lên như hổ đói vồ mồi, cánh tay trắng nõn của Cố Giai Đồng thò ra tắt đèn trên đầu giường.

Căn phòng rơi vào trong bóng tối, cô ta cảm thấy trên người mình mát lạnh rồi lập tức thân hình nóng rực của Trương Dương đè lên người, Cố Giai Đồng ôm chặt lấy Trương Dương, trong bóng tối cảm thấy cái thứ cương cứng nóng bỏng nhanh chóng đi vào trong người mình, cô ta không khỏi a lên một tiếng, cầu xin: "Anh nhẹ nhàng một chút đi..."

"Không! Anh là người thô lỗ mà!"

Cố Giai Đồng nhéo nhẹ lên tay hắn một cái, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Thế nào thì em cũng thích hết!"

Tuyết rơi lặng lẽ, Hồ Nhân Như đã ngủ rồi. Nhưng trong giấc mộng, lại cảm thấy có người đi tới bên cạnh mình, cô ta kinh hãi quay lại, suýt chút nữa thì hét lên, nhưng miệng bị người ta bịt lại, nghe thấy giọng nói của Trương Dương: "Là anh!"

Thân hình đang căn cứng của Hồ Nhân Như lập tức thả lỏng, từ trạng thái thân thể của thằng nhóc này cô ta lập tức hiểu ra hắn muốn làm gì, măt đỏ bừng gắt: "Anh không mau quay về, không sợ chị Giai Đồng biết à?"

Trương Dương cười nói: "Cô ấy mệt rồi!"

Hồ Nhân Như nhỏ giọng mắng: "Hoang đường, anh dày vò chị ấy còn chưa đủ à mà... A..."

Trương Dương cúi người xuống hôn lên môi Hồ Nhân Như, bàn tay ấm áp sờ mó khắp người cô ta, nói nhỏ: "Kỳ lạ nhỉ, trong rượu của Tô Tiểu Hồng chẳng lẽ bỏ thêm dâm dược à? Ahh sao hưng phấn thế..."

Rượu mà Tô Tiểu Hồng mang tới đương nhiên không có vấn đề gì, Trương Dương hưng phấn thần dũng như vậy không chỉ là bởi vì tác dụng của rượu, hắn là muốn để Cố Giai Đồng và Hồ Nhân Như cùng được cảm thụ sự quan tâm yêu thương của hắn, hắn không muốn bất kỳ ai trong số họ cảm thấy mình bị lãnh đạm mà phải ủy khuất.

….

Cố Giai Đồng tỉnh dậy, mặc áo ngủ đi tới phòng khách thì phát hiện Hồ Nhân Như đã chuẩn bị xong bữa sáng ở đó rồi, ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người họ đều biết rõ, thầm mắng Trương Dương hoang đường, đồng thời cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Hồ Nhân Như phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước, nói nhỏ: "Anh ấy sáng sớm nay đã đi làm rồi!"

Cố Giai Đồng thuận miệng nói: "Đúng là tinh lực tràn trề!" Nói xong lập tức cảm thấy có chút không ổn, lại nhìn Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như mặt cũng đỏ bừng, chắc bản thân cũng vậy.

Hai người tuy đều là là nhân vật trải qua sóng to gió lớn trên thương trường, nhưng loại kinh lịch như tối qua thì lại chưa từng gặp, lúc đơn độc ở với nhau khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ và khó xử.

Hồ Nhân Như nói: "Trong tủ lãnh không có gì ăn, may mà còn có một ít trứng gà và mì ăn liền, thôi thì ăn tạm vậy!"

Cố Giai Đồng cười cười, hai người ở trên bàn ăn ngồi đối diện nhau, ánh mắt đều chiếu lên cổ đối phương, trên cổ bọn họ đều lưu lại một vết hôn sâu. Cố Giai Đồng cắn môi, Trương Dương thật là đáng ghét tới cực điểm, cô ta cơ hồ có thể chắc chắn rằng hắn là cố ý làm vậy, đặc biệt lưu lại một ký hiệu cho họ.Hồ Nhân Như nói khẽ: "Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, nếu như anh ấy trưa nay không mang cơm tới cho chúng ta, e rằng chúng ta sẽ bị bỏ đói mất."

"Đúng là đồ xấu xa!"

Hồ Nhân Như gật đầu đồng ý, hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu đối phương nghĩ gì, đột nhiên bật cười.

Trương Dương cũng rất vui vẻ, tuy hắn không được ngủ chung chăn với cả Cố Giai Đồng và Hồ Nhân Như, có điều từ biểu hiện của hai người tối qua, rõ ràng là họ đã tiếp nhận sự tồn tại của nhau rồi, đây là một sự khởi đầu rất tốt, Trương Dương bắt đầu tính toán kế hoạch tương lai của hắn, hắn bắt đầu nhìn thấy hi vọng của việc hài hòa ở chung với nhau rồi.

...

Tuyết lớn mang tới sự bất lợi cực lớn cho giao thông Giang Thành, Trương Dương từ biệt thự tiểu Nam hồ tới tòa nhà văn phòng chính phủ thị ủy, cự ly hơn mười km mà mắt thấy đến năm vụ tai nạn.

Bộ quản lý giao thông đã được động viên hết, nhưng vẫn không thế nào đáp ứng được yêu cầu dọn hết tuyết trong thời gian ngắn, rất nhiều đơn vị xí nghiệp cũng tự phát tổ chức dọn tuyết, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đi đường bị trượt ngã.

Ưu thế đi trên tuyết của xe jeep lộ ra rõ rệt, tuy là vậy, Trương Dương tới tòa nhà văn phòng chính phủ thị ủy cũng phải mất hơn bốn tiếng đồng hồ. Chính phủ thị ủy đương nhiên là khác, trong sân, đường ở trước cửa đều được quét dọn sạch sẽ, có điều tuyết vẫn đang rơi, không lâu sau trên mặt đất lại phủ một lớp tuyệt mỏng.

Trương Dương trước tiên tới phòng cải cách xí nghiệp, phát hiện chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp là Mã Hoa Thành vẫn chưa tới, mấy thanh niên trong phòng đang ngồi sát vào lò sưởi nói chuyện, Chu Hiểu Vân nhìn thấy Trương Dương vào, vui vẻ gọi.

Trương Dương cười nói: "Mới sáng sớm đừng có ồn ào như vậy!" Thôi Kiệt vội vàng đi pha trà.

Trần Kiến và Hà Thụ Lôi thì mỗi người đỡ một bên mời hắn ngồi xuống.

Trương Dương nói: "Sao vậy? Thực sự coi tôi là người ngoài à? Tôi vẫn là phó chủ nhiệm của phòng này mà!"

Thôi Kiệt đặt chén trà xuống trước mặt Trương Dương, nói: "Chủ nhiêm Trương, anh hiện tại tâm trí đều đặt ở phòng chiêu thương, gần đây không thấy anh tới đây!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Các cô các cậu làm việc khiến tôi rất yên tâm, phòng cải cách xí nghiệp hiện tại đã vào quỹ đạo rồi, phía phòng chiêu thương thì năm bè bảy mảng, tôi đương nhiên phải lo cho bên kia hơn rồi!" Trong lúc nói trong lòng không khỏi có chút đắc ý, mình hiện tại chẳng khác nào nắm quyền của cả hai bộ môn, trình độ phong quang cho dù là ở trong rất nhiều cán bộ cấp chính ban Giang Thành cũng hiếm thấy.

Chu Hiểu Vân nói: "Chủ nhiệm Trương, hiện tại Giang Nhạc uy phong lắm rồi, làm thư ký của bí thư thị ủy, sau này sĩ đồ rộng mở lắm."

Trương Dương cười nói: "Sao? Hối hận à? Hay là cô đá Tô Cường đi, hiện tại vẫn còn kịp đó!"

Chu Hiểu Vân đỏ mặt gắt: "Chủ nhiệm Trương, sao lại nói người ta như vậy!"

Cả đám người đều đồng thanh bật cười.

Trần Kiến nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói phòng cải cách xí nghiệp và phòng chiêu thương cùng chuyển nhà à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Không sai, chuyển tới tòa nhà thị ủy cũ, cùng dùng chung một tòa nhà văn phòng, tới lúc đó tôi cũng tiện hơn, khỏi phải cứ lên lầu xuống lầu."

Hà Thụ Lôi nói: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói Đổng Hồng Ngọc lần này bị tội không nhỏ, hình như là tham ô rất nhiều!"

Trương Dương nói: "Có quan hệ gì tới cậu à?"

Hà Thụ Lôi ngượng ngùng cười: "Không có quan hệ gì cả!"

"Vậy thì đừng hỏi, trong thể chế chú trọng điều gì?"

Chu Hiểu Vân nói: "Ai quét tuyết trước cửa nhà nấy, đừng quản sương trên nóc nhà người khác!"

Trương Dương chỉ vào Chu Hiểu Vân: "Học xấu rồi, ai dạy cô đấy? Có phải là tên lưu manh Tô Cường không!"

Chu Hiểu Vân nói: "Không có liên quan gì tới anh ấy cả, là tôi tự ngộ ra thôi!"

Lúc mọi người đang vui vẻ nói cười thì Ma Hoa Thành cầm ô bước vào, gã chào Trương Dương rồi thở dài: "Tuyết lại rơi nhiều rồi, mấy năm rồi vẫn chưa có trận tuyết nào to như vậy."

Thôi Kiệt nói: "Chủ nhiệm Mã sao phải than thở? Năm nay đắp chăn lúa mạch, năm sau gối màn thầu ngủ, chuyện tốt mà!"

Mã Hoa Thành nói: "Có cái tốt cũng có cái xấu, rất nhiều nơi đều bị mất điện rồi, mọi người đi làm cũng không tiện, áp lực của bộ môn giao thông rất lớn."

Chu Hiểu Vân nói: "Chủ nhiệm Mã đúng là lão cán bộ, suy nghĩ rất chi là toàn diện."

Mã Hoa Thành cười cười, nói với Trương Dương: "Phía phòng chiêu thương công tác thuận lợi chứ? Tôi nghe nói năm nay các anh bị giao thêm không ít nhiệm vụ hả!"

Trương Dương nói: "Tôi trước đây cho rằng phòng cải cách xí nghiệp là phòng ăn mày, nhưng hiện tại mới thấy, phòng chiêu thương mới là phòng ăn mày chân chính, đặc biệt vẫy tay hóa duyên cho người khác."

Mã Hoa Thành nói: "Hiện tại nhà ăn mày có cả vạn đồng cũng không ít! Tôi thấy những người ăn xin trên quảng trường thị dân, mỗi tháng thu nhập còn cao hơn tôi!"

Trương Dương nói: "Trung Quốc lớn như vậy, người gì cũng có, hiện tượng này nhiều lắm."

Mã Hoa Thành biết tình hình gần đây của phòng chiêu thương không tốt, gã nói nhỏ: "Nghe nói là thị lý giao cho phòng chiêu thương nhiệm vụ rất nặng!"

Trương Dương cười nói: "Nhiệm vụ cụ thể thì vẫn chưa giao mà tin tức đã bay đầy trời rồi."

Mã Hoa Thành mỉm cười: "Tôi lăn lộn ở trong thể chế lâu như vậy rồi, cũng quen biết được mấy người." Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chủ nhiệm Trương, có gì cần tôi giúp không?"

Trương Dương nói: "Tôi muốn mượn Thôi Kiệt qua đó giúp!" Kỳ thực đám Thôi Kiệt đều là hắn mang theo từ cục du lịch, hiện tại việc ở phòng chiêu thương quá nhiều, không có trợ thủ đáng tin thì không được, cho nên Trương Dương nghĩ tới Thôi Kiệt.

Mã Hoa THành rất sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề!" Gã nói tiếp: "Con trai tôi Mã Đức Quân ở ủy ban quốc tư, tính khí có chút quật cường. Tôi muốn để nó đi theo chủ nhiệm Trương tôi luyện."

Trương Dương vẫn phải nể mặt Mã Hoa Thành, liền gật đầu: "Được, phương diện thủ tục thì chủ nhiệm Mã tự làm nhé, phía phòng chiêu thương không có vấn đề gì, tôi khẳng định sẽ nhận!"

Mã Hoa Thành cười nói: "Chủ nhiệm trương sau này nhất định phải để ý tới nó nhiều nhé!" Kỳ thực tuổi của con trai gã còn lớn hơn Trương Dương ba tuổi, có điều luận về cấp bậc thì Mã Đức Quân còn kéo Trương Dương nhiều, tới hiện tại vẫn chỉ là một khoa viên nho nhỏ.

Trương Dương bảo Thôi Kiệt tới chỉ là bước đầu tiên, Thôi Kiệt làm việc rất chu mật, gã ở văn pòng cục du lịch hơn bảy năm, đối với bộ máy cơ quan hiểu rất rõ, hơn nữa là một tay viết báo cáo rất khá, chỉ chỉnh lý văn kiện báo cáo đã khiến Trương Dương bớt được không ít thời gian rồi.

Phòng chiêu thương nhìn thì nhiều người, nhưng Trương Dương không tìm thấy một trợ thủ đắc lực nào, năm phó chủ nhiệm toàn bộ đều là hạng ăn không ngồi rồi, bốn người còn lại cũng đều là nhờ quan hệ mà được vào làm. Bằng vào đám người này, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thị lý giao cho là chuyện không thể. Muốn để cho công tác của phòng chiêu thương được khai triển nhanh chóng, vậy thì phải nhanh chóng xây dựng được bộ sậu của mình.

Trương Dương bàn chuyện này với Đỗ Thiên Dã, hắn muốn mở rộng quy mô của phòng chiêu thương, nhưng nhân viên trong thể chế lại nhiều như vậy, Trương Dương muốn tiến hành tuyển dụng từ ngoài xã hội, chỉ cần là có năng lực là có thể tiến vào phòng chiêu thương, đương nhiên những người mà hắn tuyển dụng sẽ không có biên chế chính thức, phòng chiêu thương thuê nhân viên ngoài thể chế, Trương Dương không phải là người mở tiền lệ này đầu tiên, thành phố Nam Nguyên của tỉnh Vân An đã đi trước họ, nghe nói phòng chiêu thương của tỉnh Vân An làm rất tốt, phần lớn là nhờ những người có tài được tuyển từ ngoài xã hội.

...

Bí thư thị ủy và thị trưởng đầu gật đầu, kế hoạch tuyển dụng của Trương Dương chẳng khác nào đã được hai người họ công nhận, nhưng chuyện hắn tuyển dụng nhân tài từ ngoài xã hội, ở trong nội bộ phòng chiêu thương lại giống như một viên đá làm dậy sóng, dẫn tới phản ứng rất mạnh.

Xông pha đi đầu tất nhiên là năm phó chủ nhiệm, bọn họ nhất trí cho rằng Trương Dương đang làm bừa, phòng chiêu thương là bộ môn trực thuộc chính phủ, không phải là nhân viên công vụ quốc gia thì căn bản không có tư cách tiến vào phòng chiêu thương, nhưng Trương Dương làm vậy, bất kể là ai, chỉ cần có năng lực lôi kéo đầu tư là có thể tiến vào phòng chiêu thương, trở thành một phần tử của bọn họ, đây quả thật là làm bừa bãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ quan nhà nước có khác gì xí nghiệp tư nhân đâu.

Tiếu Quế Đường liên hợp với đám phó chủ nhiệm tới chỗ thị trưởng Tả Viên Triêu đề xuất ý kiến. Tâm tình của mấy vị phó chủ nhiệm đều có chút kích động, Tiếu Quế Đường nói: "Thị trưởng Tả, chúng tôi thực sự là không thể hiểu được, phòng chiêu thương là bộn môn chính thức của quốc gia, sao có thể tuyển dụng từ ngoài xã hội được? Những người chúng tôi có ai là không phải những đồng chí được Đảng và quốc gia khảo nghiệm nhiều năm. Chủ nhiệm Trương làm vậy thì uy nghiêm của cơ quan quốc gia ở đâu? Chế độ của chính phủ ở đâu? Có lẽ những người được anh ta tuyển vào có năng lực chiêu thương dẫn tư, nhưng giác ngộ chính trị thì sao? Bộ môn cơ quan chúng ta, không thể để một đám người thiếu nguyên tắc Đảng tính được vào."

Tả Viên Triêu bật cười: "Chiêu sinh còn chưa bắt đầu, các anh sao ai cũng làm ầm thế? Trương Dương đề xuất thống báo tuyển dụng, không phải là nói để những người được tuyển dụng đều được tiến vào phòng chiêu thương mà!"

Phó chủ nhiệm vương Hải Tuyền nói: "Nhưng những người này chung quy vẫn sẽ lấy cờ hiệu của phòng chiêu thương để đi chiêu thương dẫn tư, thị trưởng Tả, nếu như bọn họ làm chuyện không tốt, há chẳng phải là ảnh hưởng tới phòng chiêu thương ư, thậm chí còn ảnh hưởng tới hình tượng chỉnh thể của cả chính phủ thành phố Giang Thành nữa."

Trong lòng Tả Viên Triêu có chút không vui, ông ta lạnh lùng nói: "Các anh suy nghĩ cũng chu đáo nhỉ."

Vương Hải Tuyền nói: "Nếu thật sự để đám nhân viên xã hội tạp vụ đó chui vào trong phòng chiêu thương, tôi không muốn làm phó chủ nhiệm nữa!" Vương Hải Tuyền chỉ là thuận miệng nói vậy, gã muốn mượn chuyện này để biểu đạt sự phẫn nộ của mình đối với việc tuyển dụng nhân viên ngoài xã hội của Trương Dương.

Chuyện khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra, Tả Viên Triêu nói: "Không muốn làm à, vậy thì nghỉ luôn đi!"

Vương Hải Tuyền ngây đi: "Thị... trưởng.. Tả tôi không phải là có ý đó..."

"Vậy anh có ý gì?"

"Tôi nói đùa thôi!"

Tả Viên Triêu cười lạnh: "Nói đùa à? Đám người các anh chạy tới đây chỉ là để nói đùa với tôi thôi à? Tôi bớt thời gian gặp các anh chỉ để nghe các anh nói đùa thôi ư?" Tả Viên Triêu mặt nghiêm lại, sát khí ẩn hiện.

Đám người Tiếu Quế Đường lập tức ý thức được chuyện không ổn, Tả Viên Triêu phát uy rồi, hơn nữa nữa ông ta giống như là làm thật, Tiếu Quế Đường vội vàng cáo từ Tả Viên Triêu: "Thị trưởng Tả, chúng tôi không làm chậm trễ công tác của ông nữa, chúng tôi đi!"

Vương Hải Tuyển cũng ủ rũ đi theo, gã hiện tại chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân, lập tức rời khỏi phòng làm việc của Tả Viên Triêu. Không đợi gã chạy ra được đến ngoài, Tả Viên Triêu gọi gã lại: "Vương Hải Tuyền sắp mở đại hội nhân đân rồi, chỗ chủ nhiệm Triệu thiếu người, lát nữa tôi sẽ nói với ông ấy một tiếng, anh tới đó giúp chỉnh lý hồ sơ đi!"

Trước mắt Vương Hải Tuyền tối sầm, suýt nữa thì ngất, dưới sự dìu đỡ của đám đồng liều rời khỏi phòng làm việc, mấy người ở xung quanh nhìn Vương Hải Tuyền, đều mang ánh mắt đồng tình, Vương Hải Tuyền mặt mày ủy khuất nhìn Tiếu Quế Đường, hôm nay tới tìm Tả Viên Triêu người khởi xướng là Tiếu Quế Đường, gã chỉ là người hùa theo, không ngờ sau cùng lửa của Tả Viên Triêu toàn bộ trút hết lên người mình.

Tiếu Quế Đường cũng cảm thấy có chút náy náy, nhưng thị trưởng Tả đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không có bản sự thay đổi, kháng nghị tập thể lần này có chút ném đá trúng chân mình, không những tố cáo Trương Dương không thành công, ngược lại còn khiến Vương Hải Tuyền bị đá ra khỏi phòng chiêu thương.

Trong thiên hạ không có bức tường nào là không thông gió, gần đây Trương Dương thông qua Giang Nhạc đi lại với mấy vị thư ký thị trưởng rất gần, tin tức năm phó chủ nhiệm liên hợp tới chỗ Tả Viên Triêu tố cáo rất nhanh liền được truyền tới tai hắn, Trương Dương nghe nói Vương Hải Tuyền bị Tả Viên Triêu cách chức, vui đếu nõi suýt nữa thì cười rớt cả răng, có điều vui thì vui, nhưng chỉ dám vui ngầm, bên ngoài thì Trương Dương không để lộ ra bất kỳ vẻ đắc ý nào, trên hội nghị nội bộ của phòng chiêu thương, Trương Dương đặc biệt đề xuất muốn mở tiệc tiễn Vương Hải Tuyền, vừa nói tới tiễn, sắc mặt của Vương Hải Tuyền càng lúc càng khó coi, gã không nói câu nào đứng dậy, quay người bước ra khỏi phòng họp, con người ta ai cũng có huyết tính, Vương Hải Tuyền cũng vậy, đã bị người ta đá ra khỏi phòng chiêu thương rồi, gã cũng không cần ở lại đây để xấu mặt nữa.

Trương Dương nhìn bốn vị phó chủ nhiệm lấy Tiếu Quế Đường làm người dẫn đầu, có kinh nghiệm công tác ở cục du lịch, hiện tại Trương Dương đối với cách xử lý loại chuyện này cũng có kinh nghiệm nhất định, hắn cười nhạt, nói: "Xem ra phó chủ nhiệm Vương vẫn rất có tình cảm với phòng chiêu thương của chúng ta, một đồng chí tốt biết bao... Chúng ta quay lại chuyện chính nhé, hôm nay gọi mọi người mở họp mppjt là để tiễn phó chủ nhiệm Vương, hai là nói tới chuyện chuyển nhà, và ba là nói tới trọng điểm công tác sắp tới của chúng ta - thông báo tuyển dụng! Cũng chính là chiêu binh mãi mã!"

Không ai nói gì, tất cả mọi người đều biết tuyển dụng nhân viên từ bên ngoài đã thành sự thực, không có ai đề xuất kháng nghị, Vương Hải Tuyền chính là tấm gương sờ sờ ra đó, chỉ chẳng qua là buột miệng nói một câu đã bị đại thị trưởng Tả Viên Triêu đá ra rồi, dụng ý làm vậy của Tả Viên Triêu rất rõ ràng, ông ta đang giết gà dọa khỉ, để tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, ông ta đang ủng hộ Trương Dương vô điều kiện. Mấy vị phó chủ nhiệm lấy Tiếu Quế Đường làm chủ hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, Tả Viên Triêu là ủng hộ Trương Dương, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã và Trương Dương có quan hệ thế nào thì không cần phải nói, mấy người bọn họ hợp lại cũng không đấu lại người ta.

Trương Dương nói: "Mọi người đối với công tác tuyển dụng có kiến nghị gì không?" Hắn nhìn Tiếu Quế Đường, nói: "Chủ nhiệm Tiếu?"

Tiếu Quế Đường lắc đầu: "Tôi không có kiến nghị gì, chủ nhiệm Trương nói sao thì cứ làm vậy đi!"

Trương Dương cười thầm trong lòng, hắn hắng giọng, nói: "Đã vậy, tôi xin nói, kế hoạch sơ bộ của phòng chiêu thương chúng ta là phải mở một ban mới, chiêu sinh sáu thành viên ban, sáu người này phải yêu cầu có năng lực cao, quan hệ xã hội rộng, có trách nhiệm, yêu quốc gia, nhiệt ái với xã hội chủ nghĩa!" Nói tới đây hắn dừng lại, một chút: "Trên báo đã đăng bài rồi, công tác tuyển dụng cụ thể sẽ do tôi và đồng chí Thôi Kiệt phụ trách, phương diện thẩm tra chính trị thì do chủ nhiệm Tiếu phụ trách, mọi người thấy sao?"

Mấy phó chủ nhiệm đều ảo não gật đầu, đề biểu thị không có ý kiến gì.

Trương Dương cũng không ngờ lúc tuyển dụng nhân tài trên xã hội lại có nhiều người báo danh như vậy, ban tuyển dụng mà bọn họ dựng lâm thời ở phòng họp thị ủy cũ ngày đầu tiên đã đón ba trăm sáu mươi bảy người. Tràng diện này ngay cả Trương Dương cũng không ngờ tới, hắn lâm thời điều động hết những người còn lại của phòng chiêu thương tới, lại bảo đám thanh niên của phòng cải cách xí nghiệp cũng tới, còn thông qua Khương Lượng điều động sáu cảnh sát tới hiện trường giúp đỡ duy trì trật tự.

Có điều người tới tuy nhiều, nhưng tố chất thì lại tốt xấu lẫn lộn, Trương Dương bị tiếng la hét ầm ỹ khiến cho đau hết cả đầu,dứt khoát giao hiện trường tuyển sinh lại cho Thôi Kiệt phụ trách, còn mình thì đi tới nhà máy chế thuốc Giang Thành.

Cố Giai Đồng hai ngày nay đều ở Giang Thành, tân dược đã chính thức đi vào sản xuất, căn cứ theo tình hình đơn đặt hàng hiện tại, tiêu thụ cực kỳ tốt, cô ta vừa tính toán sơ bộ lợi nhuận của quý một trong máy tính, nhiều tới mức thực sự là khiến cô ta không ngờ đến.

Cố Giai Đồng nghe thấy thấy thông báo của thư ký tiểu Hà, biết là Trương Dương đến, cô ta mỉm cười nói: "Mời anh ấy vào đi!"

Vừa dứt lời thì Trương Dương đã đẩy cửa bước vào, Cố Giai Đồng ngồi trên ghế, hay tay khép lại với nhau, ngón tay chống cằm, mỉm cười nhìn Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương hôm nay sao lại rảnh tới đây vậy?"

Trương Dương nhìn phòng làm việc của Cố Giai Đồng, tấm tắc khen: "Đúng là không tồi, Cố tổng có phẩm vị thật, phòng làm việc này thoạt nhìn thấy lộ ra được một loại cảm giác hiện đại!"

Cố Giai Đồng cười cười: "Là một người bạn làm kiến trúc sư giúp đỡ, đi theo phòng cách Âu Mỹ thời thượng!"

Trương Dương đi tới trước mặt cô ta rồi ngồi xuống, cầm cốc trà của Cố Giai Đồng lên uống một ngụm, lúc này mới phát giác bên trong là Hồng Đường trà, nhíu mày.

Cố Giai Đồng cười nói: "Sao anh cái gì cũng uống vậy?"

Trương Dương cũng bật cười.

Cố Giai Đồng đứng dậy rót cho hắn một chén hồng trà rồi đặt xuống trước mặt hắn.

Trương Dương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, kéo cô ta vào trong lòng minh, ôm lấy thân hình của cô ta đặt lên đùi mình, nói nhỏ: "Sao, gần đây bụng còn đau không?"

Cố Giai Đồng cực kỳ vũ mị nhìn hắn một cái, nói: "Từ lúc uống thuốc mà anh kê thì đã khỏi rồi, anh đúng là một phụ khoa thánh thủ!"

Trương Dương cười tủm tỉm, nói: "Không chỉ vậy thôi đâu, hiện tại em mới là nữ nhân chân chính của anh!"

Cố Giai Đồng đỏ mặt đánh lên người hắn một cái, rồi ôm lấy cổ hắn, hôm lên môi hắn một cái, nói khẽ: "Kỳ lạ thật, anh mỗi lần đầu trực tiếp... Nhưng em vì sao lại không mang thai?"

Trương Dương cười ha ha.

Cố Giai Đồng xấu hổ muốn chui xuống đất, hung hăng nhéo tai hắn: "Xem anh còn dám cười không!"

Trương Dương nói: "Anh dùng nội lực diệt nó rồi, trên thế giới này người có loại bản sự đó của anh không nhiều đâu!"

Cố Giai Đồng đỏ mặt: "Em còn cho rằng anh có vấn đề!"

Trương đại quan nhân tức giận nói: "Không ngờ lại dám hoài nghi anh có vấn đề, có muốn thử không?"

Cố Giai Đồng sợ hãi đẩy hắn ra: "Đừng có làm bừa, người ta không tiện!"

Lúc này thư ký lại thông báo Hồ Nhân Như tới, Cố Giai Đồng từ trên người Trương Dương đứng dậy, quay về vị trí của mình, nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục.

Hồ Nhân Như bước vào trong phòng làm việc, mỉm cười với Trương Dương, cô ta là tới báo cáo tình huống sản suất lại với Cố Giai Đồng.

Trương Dương nhìn Cố Giai Đồng và Hồ Nhân Như nói chuyện thân thiết, hai người phối hợp ăn ý như vậy, trong lòng hắn bất giác cảm thấy an ủi, đây chính là cảnh giới mà Trương đại quan nhân kỳ vọng đại được.

Hồ Nhân Như báo cáo tình huống xong liền quay người bỏ đi, lúc nào thì nên hợp lý tránh đi, trong lòng cô ta biết rất rõ.

Sau khi Hồ Nhân Như đi, Cố Giai Đồng từ trong túi lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho Trương Dương: "Tấm thẻ này anh cầm để dùng đi."

Trương Dương có chút bực bội nói: "Làm gì vậy? Thật sự coi anh là kẻ sống dựa vào đàn bà à?"

Cố Giai Đồng cười nói: "Đâu có? Nhà máy dược của chúng ta là khoa học kỹ thuật kết hợp với thuốc cổ, tuy trong tư liệu cổ phần của nhà máy dược không chỉ rõ điểm này, nhưng không thể vô duyên vô cớ lấy đi những thứ thuộc về anh được."

Trương Dương nói: "Giữa hai chúng ta mà còn phải phân rõ như vậy à?"

Cố Giai Đồng rất thật thà nói: "Tuy không cần như vậy, nhưng đây là tiền của anh, cho dù anh cầm chỗ tiền này tiêu cho em thì cũng vẫn phải đưa tiền cho anh!" Cô ta kiên trì đưa cho Trương Dương, nói nhỏ: "Có điều trên thẻ là tên của em, để tránh có người dị nghị chuyện này!" Cô ta suy nghĩ rất chu đáo cho Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Giai Đồng à, trong nay có bao nhiêu tiền?"

Cố Giai Đồng cười nói: "Kỳ thật em gửi cho anh không nhiều, án chiếu theo mười phần trăm tiền lời từ lợi nhuận tiêu thụ của mấy loại thuốc đó!"

Trương Dương nói: "Rốt cuộc là bao nhiêu tiền?"

Cố Giai Đồng nói: "Bên trong hiện tại có hai mươi vạn, án chiếu theo tình hình tiêu thụ trước mắt, mỗi năm bên trong chắc sẽ không thấp hơn một trăm vạn đâu!"

Trương Dương giật này mình, ta x, tiền không ngờ lại dễ kiếm như vậy, mình loạng quạng thế nào lại thành phú ông trăm vạn rồi.

Hắn nhận lấy thẻ, mỉm cười, nói: "Buổi trưa muốn ăn gì? Anh mời khách! Thích nhà hàng nào ở Giang Thành thì em cứ chọn thoải mái!"

Cố Giai Đồng bị bộ dạng nhà giàu mới nổi của hắn khiến cho bật cười: "Có điều, anh đừng có ngông nghênh quá, dẫu sao cũng là cán bộ quốc gia, đừng để ngươi ta chỉ trích anh hoang tàn!"

Trương Dương gật đầu.

Cố Giai Đồng lại nói: "Anh hôm nay không cần đi làm à? Không phải bảo là phòng chiêu thương rất bận ư?"

Trương Dương lúc này mới nhớ tới chuyện tuyển dụng, liền kể lại cho cô ta, Cố Giai Đồng không nhịn được cười: "Quảng chiêu hiền sĩ quả thật là chuyện tốt, có điều dạng tuyển dụng như vậy thiếu tính mục đích rõ ràng, em cho anh một kiến nghị nhé!"

Trương Dương rất thành khẩn cúi người về phía trước, nói: "Xin Cố tổng chỉ giáo!"

Cố Giai Đồng cười nói: "Thật sự nói tới chiêu thương, trước tiên phải có nhân mạch rộng rãi, điểm này, anh có ưu thế khá tốt, em, Nhân Như, Sở Yên Nhiên, thậm chí bao gồm cả những bằng hữu xung quanh anh, bất kể là ai cũng đều có thể đảm nhiệm được công tác của phòng chiêu thương."

Trương Dương gật đầu: "Hay là bọn em dứt khoát tới chỗ anh làm đi!"

Cố Giai Đồng nói: "Anh nghe một cách nghiêm túc đi!"

Trương đại quan tâm lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Cố Giai Đồng nói: "Bọn em làm cố vấn cho anh, bình thường có thể giúp anh lưu ý tin tức chiêu thương, và kịp thời truyền những tin tức này cho anh, nhưng cong tác cụ thể của phòng chiêu thương thì chúng em không có thời gian và tinh lực để để ý đến, bạn bè xung quanh em cũng không thiếu ngườicó năng lực."

Cô ta kéo ngăn ké, lấy ra sổ liên lạc, từ bên trong tìm thấy tên một người, chỉ cho Trương Dương xem: "Thường Lăng Phong, tiến sĩ mậu dịch quốc tế trường đại học Tảo Đạo Điền của Nhật Bản, công tác nhiều năm trong xí nghiệp nổi danh của Nhật Bản, hiện giờ vì bệnh nên về nước nghỉ ngơi, lúc em thành lập nhà máy dược có từng nghĩ tới gã, có điều gã không có nhiều hứng thú đối với kinh thương, lại thêm gia thế của gã rất tốt, cha mẹ đều là giáo sư trường đại học khoa học kỹ thuật Đông Giang, anh trai Thường Lăng Không là phó thị trưởng thường vụ của thành phố Na Tích, cha em rất thích y. Thường Lăng Phong năm nay hai mươi chín tuổi, nghe nói đã có tài sản ngàn vạn, người này không có truy cầu cao về tiề bạc, lại thên thân thể không khỏe, hiện giờ chủ yếu đem tinh lực ký thác lên thư họa, vẽ một bức tranh đẹp, viết một dòng chữ đẹp."

Trương Dương nói: "Người này là nhân tài, Giai Đồng, giúp anh liên hệ với gã đi!" Thằng nhóc này có chút vị đạo cầu hiền như khát nước.

Cố Giai Đồng cười nói: "Rất khéo, Thường Lăng Phong đang ở Giang Thành tham bái xá lợi Phật Tổ, em sẽ giúp anh liên hệ với gã!" Cô ta cầm điện thoại lên, trước khi gọi liền nói với Trương Dương: "Người này tầm mắt rất cao, em tuy giúp anh liên hệ, nhưng không thể đảm bảo gã nhất định sẽ cam tâm giúp anh."

Trương Dương nói: "Không vấn đề gì, anh trước giờ đều lấy đức phục người! Thuyết phục hắn, anh có đủ lòng tin!"

...

Trưa hôm đó Trương Dương và Cố Giai Đồng cùng tới quán ăn chay Công Đức Lâm ở cạnh chùa Nam Lâm mời Thường Lăng Phong, Trương đại quan nhân không thích ăn đồ chay, nhưng để biểu hiện thành ý của mình, cũng đành khách tùy chủ tiện.

Thương Lăng Phong vóc người không cao, sắc mặt trắng bệch, nhìn vẻ ngoài trông như không đủ dinh dưỡng, cho dù là ở trong quán ăn nhưng gã vẫn đeo kính đen, điều này khiến người ta có thấy có chút xa lạ, Trương Dương bắt đầu hoài nghi dạng người này thì có bản sự gì?

Sau khi Cố Giai Đồng dẫn kiến hắn và Thường Lăng Phong, Trương Dương chủ động bắt tay Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong nói: "Tôi mắc bệnh sợ ánh sáng, cho nên đi đâu cũng phải đeo kính đen, hai vị xin chớ trách."

Cố Giai Đồng nói: "Thương tiên sinh, thân thể của anh vẫn chưa được khỏe sao?"

Thường Lăng Phong cười khổ: "Về nước dưỡng bệnh được nửa năm rồi, không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng lúc càng nặng! Hiện tại các khớp xương trên người đều đau đớn vô cùng, nếu như gặp phải hôm trời mưa dầm thì càng không thể nào chịu được." Gã nhìn thức ăn chay trên bàn: "Ăn cơm cũng vậy, tôi không chịu được một chút thức ăn mặn nào, người mà phải sống như thế này thi không còn bất kỳ lạc thú nào nữa rồi."

Cố Giai Đồng nói: "Thường tiên sinh, tôi dẫn chủ nhiệm Trương tới là để đặc biệt mời anh xuất sơn đây!"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi và Cố tổng là bạn bè nhiều năm, mặt mũi của cô ấy tôi đương nhiên phải nể, nhưng chủ nhiệm Trương à, anh cũng thấy dấy, tình trạng sức khỏe của tôi thực sự là không thích hợp đi làm. Có điều, Cố tổng đã lên tiếng, vậy tôi sẽ cho anh biết suy nghĩ của tôi nhé!"

Trương Dương rót một chén nước cho Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong không ngờ lại không uống mà chỉ uống nước lọc, trong mắt Trương Dương, loại người như Thường Lăng Phong hoàn toàn không có chút nhạc thú nhân sinh nào nữa rồi.

Thường Lăng Phong nhấp một ngụm nước lọc, nói: "Lúc tôi nhàn rỗi, cũng tìm hiểu qua tình hình kinh tế của Giang Thành, kỳ thực phương hướng cải cách của Giang Thành rất tốt, xây dựng khu phát triển, cải thiện tình trạng giao thông, nghe nói sắp tới sẽ cải tạo trạm xe lửa, xây dựng sân bay, nhưng có câu tục ngữ muốn là giàu thì phải xây đường, chỉ có hoàn cảnh giao thông tốt mới có thể hấp dẫn được càng nhiều khách thương tới. Nhưng kinh tế của Giang Thành khiến tôi cảm thấy quá tùy tiện, có thể là lãnh đạo thành phố các anh quá gấp gáp phát triển, trái một gậy phải một gậy, chúng ta lấy khu phát triển để nói nhé, hiện tại sự phát triển của khu phát triển hoàn toàn không có trọng điểm. Khu phát triển kinh tế của Lam Sơn chú ý tới khoa học kỹ thuật cao, khu phát triển kinh tế của Đông Giang thì chủ trọng sản nghiệp điện gia dụng, xin hỏi khu phát triển của Giang Thành các anh định chú trọng vào cái gì làm biển hiệu?"

Câu hỏi này khiến cho Trương Dương nghe xong đần thối cả mặt, trong mắt hắn chỉ cần người đầu tư tới càng nhiều thì càng tốt, việc gì phải để ý tới vấn đề chú trọng vào gì.

Thường Lăng Phong nói: "Trọng điểm phải thật đặc sắc thì mới có thể tìm thấy đường ngắn để phát triển!"

Trương Dương nói: "Trọng điểm đặc sắc liệu có khiến giới đầu tư cho rằng khu phát triển của chúng ta làm quá đơn nhất không?"

Thường Lăng Phong cười nói: "Trăm thứ tốt không bằng một thứ tinh, làm tốt một thứ, nổi danh trong nước ngoài nước, những sản nghiệp tương quan khác không cần phải tốn nhiều công phu cũng có thể phát triển theo."

Cố Giai Đồng nói: "Vậy thì lấy chế thuốc làm trọng điểm đi!"

Thường Lăng Phong cười cười lắc đầu, nói: "Phải suy nghĩ tới đặc điểm của chính địa phương mình, nắm lấy ngành nghề có ưu thế nhất, chỉ có như vậy mới có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt được hiệu quả lớn nhất, sáng tạo ra sức ảnh hưởng lớn nhất."

Trương Dương như ngộ ra được gì đó, cung kính nói: "Thường tiên sinh, xin anh hãy suy nghĩ lại, có thể tới phòng chiêu thương của chúng tôi công tác không?"

Thường Lăng Phong nói: "Không phải là tôi không muốn, mà là điều kiện sức khỏe của tôi không cho phép."

Trương Dương nói: "Tôi là một người có tính tình nóng vội, cho nên tôi không vòng vo tam quốc. Thường tiên sinh, chỉ cần anh đáp ứng tới phòng chiêu thương làm việc giúp tôi, tôi có thể đảm bảo trong vòng một tháng sẽ giúp anh khôi phục lại sức khỏe, trạng thái thân thế hoàn toàn khôi phục lại như bình thường!"

Thường Lăng Phong có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, gã cho rằng Trương Dương đang nói khoác, phải biết rằng gã vì bệnh của mình đã bái phỏng vô số danh y, sau cùng đều không có bất kỳ hiệu quả gì, nhưng Trương Dương không ngờ lại nói khoách vốn lên như vậy.

Cố Giai Đồng thì lại không cho rằng Trương Dương đang nói khoác, năng lực của Trương Dương cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, một người có thể dùng nội lực cứu người bị thượng mã phong, trên thế giới này còn có gì mà hắn không làm được nữa? Nghĩ tới đây tim Cố Giai Đồng không khỏi đập thình thịch. Mình bị thằng ôn này dạy hư rồi, vào lúc này không ngờ lại nghĩ tới chuyện này. Cố Giai Đồng điều chỉnh lại tình tự, nói với Thường Lăng Phong: "Thường tiên sinh, điểm này tôi có thể làm chứng cho chủ nhiệm Trương, khí công của anh ấy rất lợi hại!"

Thường Lăng Phong cười nói: "Tôi không tin khícông gì cả, những thứ này chỉ để lừa người thôi!"

Trương Dương nói: "Của tôi không phải là khí công gì cả mà là võ thuật Trung Hoa, loại bệnh này của anh uống thuốc thôi không khỏi được đâu, phải tu luyện từ bên trong, lợi dụng nội công điều chỉnh trạng thái thân thể, tôi dạy anh một phương pháp đả tọa điều tức, anh chỉ cần án chiếu theo phương pháp của tôi mà làm, tôi đảm bảo anh trong vòng một tháng có thể khôi phục lại như mình thường."

Thường Lăng Phong thấy hắn nói một cách khẳng định như vậy, bất giác cũng hơi tin, gã nói nhỏ: "Thật sự có thể ư?"

Trương Dương gật đầu: "Thường tiên sinh có bằng lòng giúp tôi không?"

Thường Lăng Phong nói: "Nếu chủ nhiệm Trương có thể giúp tôi trị khỏi bệnh này, tôi nhất định sẽ tới phòng chiêu thương giúp anh!"

"Một lời đã định!"

...

Trương đại quan nhân đã nói là làm, mà đã làm là ắt thành công, sau bữa cơm ngày hôm đó, liền dẫn Thường Lăng Phong tới nhà mình, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất giành được lòng tin của Thường Lăng Phong thì phải thể hiện ra thủ đoạn khiến gã tín phục.

Hắn bảo Thường Lăng Phong cởi áo ngoài ra rồi ngồi khoanh chân, mình thì ngồi ở phía sau Thường Lăng Phong, ngón tay đặt lên yếu huyết trên lưng Thường Lăng Phong như phong môn, phế du, thận du, khí hải du rồi một đường điểm xuống, từ bạch hoàn du hành tới thắng lưng rồi lại chuyển hướng lên trên điểm thẳng tới mệnh môn, đợi tới huyệt mệnh môn rồi thì đổi thành lòng bàn tay ấn vào, một cỗ nhiệt lưu hùng hồn cuồn cuồn truyền vào trong huyệt mệnh môn của Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong vốn chỉ cảm giác bớt đau hơn nhiều, nhưng khi Trương Dương rót nội lực vào, gã cảm thấy giống như là rơi vào lò lửa vậy, có người nóng vô cùng, một lát sau, trên người đầm đìa mồ hôi, Trương Dương một lòng muốn khoe khoang công phu của bản thân, dùng nội lực để xua tan hàn khí trong cơ thể gã, tuy tổn hao một ít chân nguyên, nhưng đối với Thường Lăng Phong mà nói, cũng chỉ có làm vậy mới có được sức thuyết phục lớn nhất.

Kỳ thực Trương Dương làm vậy không tạo được tác dụng trị được bệnh của Thường Lăng Phong từ gốc, Thường Lăng Phong sở dĩ có bệnh chứng hiện tại là có liên quan tới thể chất của gã, muốn giải quyết từ căn bản thì phải tu luyện nội công để đề thăng bản chất.

Tuy vậy, Trương Dương dùng nội lực vận hành ba vòng tuần hoàn khắp các kinh mạch trong cơ thể Thường Lăng Phong, cũng khiến Thường Lăng Phong cảm thấy cả người thư thái, thở dài giống như là nói mơ, cởi kính đen ra, chỉ cảm thấy mắt cũng có thể thích ứng với ánh sáng rồi.

Trương Dương mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ tay nói: "Có cảm giác thoải mái chưa?"

Thường Lăng Phong hoạt động cánh tay một chút, loại cảm giác có thể hoạt động từ nhiên này gã rất lâu rồi chưa được cảm nhận, tràn đầy vẻ vui mừng, nói: "Cảm giác đúng là thoái mái hơn nhiều rồi!"

Trương Dương cười nói: "Căn bản bệnh của anh không phải dùng thuốc và kim châm là có thể giải quyết được vấn đề, chỉ có tu luyện nội lực, bồi dưỡng ăn bản, uống thêm một ít dược vật trị liệu mới có thể triệt để giải quyết vấn đề."

Thường Lăng Phong đã tin lời của Trương Dương tới tám thành, gã gật đầu, nói: "Chủ nhiệm Trương, không biết anh có bằng lòng thu tôi làm đồ đệ không?"

Trương Dương nói: "Thường tiên sinh khách khí rồi, đâu cần phải nói thế, chỉ cần anh chịu tới phòng chiêu thương giúp tôi, tôi sẽ dạy cho anh một bộ nội công tâm pháp, chúng ta cũng không tính là có danh phận sư đồ gì cả, chỉ làm bạn bè thôi!"

Thường Lăng Phong bị ốm đau dày vò nhiều năm, một mực khát vọng có thể sinh hoạt như người bình thường, gặp được Trương Dương, cuối cùng cũng khiến gã thấy được hi vọng hồi phục như xa, niềm vui trong lòng khó có thể hình dung được.Thường Lăng Phong không phải là nhân vật bình thường, gã đương nhiên biết Trương Dương sẽ không thể vô duyên vô cớ gúp mình, vị chủ nhiệm Trương trẻ tuổi này là muốn nhận được hồi báo của gã. Thường Lăng Phong nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi đồng ý tới phòng chiêu thương giúp anh, có điều bản thân tôi tự do quen rồi, có thể là sinh hoạt trong thể chế của các anh không thích hợp với tôi, hi vọng anh có thể đảm bảo tự do cho tôi."

Trương Dương cười nói: "Không vấn đề, chỉ cần anh có thể giúp tôi chiêu thương dẫn tư đạt kết quả tốt, những vấn đề tiểu tiết khác đều không quan trọng!"

Thường Lăng Phong nói: "Có câu này anh thì tôi yên tâm rồi!"

Kỳ thức Trương Dương hiện tại đối với Thường Lăng Phong vẫn chưa tin tưởng lắm, nhưng Cố Giai Đồng đã tôn sùng Thường Lăng Phong như vậy, chứng tỏ người này chắc không đơn giản, chỉ học lịch của gã và học lịch tiến sĩ kinh tế quốc tế tại trường đại học Ruộng Lúa Mới của Nhật Bản thôi đã không phải là thứ mà người bình thường có thể có được rồi. Trương Dương gần đây cũng càng lúc càng coi trọng học lịch, bản thân hắn hiện tại là hàm thụ khoa chính quy, cách tốt nghiệp vẫn còn một đoạn thời gian nữa.

Trương đại quan nhân cầu hiền như khát nước, lập tức giao cho Thường Lăng Phong một bộ công phu đả tọa thổ nạp, Thường Lăng Phong cũng học rất nghiêm túc, có điều gã rõ ràng không có nhiều thiên phận học võ, một tư thế đả tọa rất đơn giản cũng phải dạy gã cả hai tiếng đồng hồ thì gã mới nắm vững yếu điểm.

Bốn giờ chiều, Trương Dương nhận được điện thoại của Thôi Kiệt, Thôi Kiệt có chút khẩn trương: "Chủ nhiệm Trương, không ổn rồi, hiện tường tuyển dụng có quá nhiều người, bởi vì bất mãn, giữa các nhân viên tuyển dụng phát sinh xung đột, đánh nhau rồi!"

Trương Dương nhíu mày, không ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện lộn xộn, hắn nói khẽ: "Không phải là có cảnh sát sao? Trước tiên bảo bọn họ khống chế tình hình đi, tôi lập tức quay về xử lý!"

Thường Lăng Phong sau khi nghe nói đã xảy ra chuyện, lập tức tỏ ý muốn cùng Trương Dương đi xem.

Trương Dương hiện tại cách thị ủy cũ không xa, không tới mười phút liền tới được đó, nhìn thấy hai ba trăm người đang vây quanh phòng họp của thị ủy cũ, hiện trường tuyển dụng vô cùng hỗn loạn, bởi vì hiện trường xảy ra ẩu đả, lại lâm thời điều thêm hai mươi cảnh sát, tình thế trên cơ bản đã được khống chế rồi. Nguyên nhân hỗn loạn rất đơn giản, có một số người vì đợi lâu quá bực mình, cho nên phát sinh xung đột với nhau.

Năm người gây chuyện đều lâm thời bị khống chế, Khương Lượng đi tớihiện trường, nhìn thấy Trương Dương, gã vẫy vẫy tay, Trương Dương bước tới: "Tình hình thế nào rồi?"

Khương Lượng cười khổ: "Anh thật đúng là! Hội thông báo tuyển dụng của các anh loại người nào cũng có, ngay cả tên vừa ra tù cũng tới góp vui!"

Trương Dương ngây ra: "Sao lại có chuyện đó?"

Khương Lượng chỉ vào tên trọc đầu ngồi ở góc tường, nói: "Thằng ôn này tên là Quách Đông Nghĩa, bị giáo dục lao động ba năm, vừa mới ra được một tháng, hiện tại cũng chỗ tới anh ứng tuyển, phòng chiêu thương của các anh gấu thật đấy!"

Trương Dương nghe thấy vậy liền nổi giận, bước lên đá vào mông Quách Đông Nghĩa một cái, Quách Đông Nghĩa bị đá cho ngã dúi dụi xuống đất, Khương Lượng vội vàng cản hắn lại: "Anh là gì thế?"

Quách Đông Nghĩa hét thảm: "Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người rồi!"

Khương Lượng tức giận quát: "Câm mồm đi, mày có muốn vào tù nữa không?"

Quách Đông Nghĩa bị gã dọa, thật thà im miệng lại.

Trương Dương chỉ vào mũi Quách Đông Nghĩa: "Trên thông báo tuyển sinh của tao đã viết rất rõ ràng, phải có học lịch khoa chính quy trở lên, mày con mẹ nó đã tốt nghiệp tiểu học chưa? Không ngờ cũng dám tới đây lập lờ đánh lận con đen!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.