Giang Lạc từng bước, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Túc Mệnh Nhân, cậu ôm bụng, sắc mặt tái nhợt vì gió lạnh, dáng vẻ vô lực như bị trọng thương, “Túc Mệnh Nhân, Vi Hòa đạo trưởng.”
Màn đêm che khuất nhiều thứ, người khác không nhìn rõ Giang Lạc bị thương nặng đến mức nào, nhưng có thể thấy máu dính trên người và mặt cậu. Quan trọng hơn, Trì Vưu đối diện còn bị đứt một cánh tay, vậy Giang Lạc phải bị thương nặng đến mức nào?
Trở về được là tốt rồi! Vi Hòa đạo trưởng giật mình, “Nhanh nhanh nhanh, Thiên Sư, Kỷ Diêu Tử, mau đỡ cậu ấy về, ta xem thử!”
"Đạo trưởng không cần lo lắng," Giang Lạc yếu ớt cười, giọng nói thều thào, “Những vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương ngoài da, dùng nhân sâm tinh là được.”
Ông chủ tiệm tang lễ sững sờ, rồi hơi yên tâm, “Suýt nữa quên mất cậu còn có một củ nhân sâm sống ở đó, đạo trưởng, củ nhân sâm đó đã năm trăm năm tuổi rồi, Giang Lạc ăn nó thì không cần đến ông nữa.”
"Nhân sâm tinh năm trăm năm tuổi? Vậy thì tuyệt đối được!" Vi Hòa đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta cũng đừng chần chừ nữa, mau về thôi, bách quỷ bên kia cũng đã đi rồi, để Giang Lạc mau về chữa trị.”
Giang Lạc lại nhìn về phía Túc Mệnh Nhân, khẽ thở dài, buồn bã nói: “Túc Mệnh Nhân, tôi đánh không lại hắn.”
"Cậu đã làm rất tốt rồi," Túc Mệnh Nhân chuyên chú nhìn cậu, khóe miệng ẩn hiện ý cười, “Không ai có thể làm tốt hơn cậu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/4704042/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.