Chương trước
Chương sau
Văn Nhân Liên và các bạn học đã ở lại Liên gia hai ngày.

Mắt thấy thời hạn ba ngày sắp đến, rốt cuộc bọn họ đã không chờ đợi được nữa, cả đám đều sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Sáng sớm, sau khi thấy Trác Trọng Thu và Văn Nhân Liên trở về từ chỗ của sư huynh đệ Liên gia, Lục Hữu Nhất dẫn đầu hỏi: "Bọn họ vẫn bảo chúng ta đợi Giang Lạc xuống núi sao?"

Trác Trọng Thu mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, "Tôi đã hỏi bọn họ rất nhiều lần, nhưng chỉ cô tiểu bối Liên gia ở đó, trưởng bối đều biến mất không thấy tăm hơi. Hai ngày trước họ đã nói Giang Lạc cô thể trở về trong hai hôm nay, bảo chúng ta cứ an tâm chờ. Nhưng hai ngày đã trôi qua, Giang Lạc vẫn chưa trở lại. Tôi và Văn Nhân đi hỏi đạo trưởng Vi Hòa ở đâu trên núi, nhưng bọn họ cũng không nói rõ, chỉ nói cứ đi thẳng lên núi là đến, nhưng lại không biết vị trí cụ thể, tôi nghi trên núi có trận pháp, phải có người Liên gia dẫn đường mới lên được."

Nhưng sau trận tuyết dữ dội mấy ngày trước, chân núi đã bị chặn lại, người Liên gia không ai bằng lòng bất chấp nguy hiểm dẫn để bọn họ lên núi.

Lục Hữu Nhất quýnh đến xoay vòng vòng, "Vậy chúng ta phải làm sao đây? Bằng không chúng ta trực tiếp leo lên đi? Tôi đã chờ ở đây đến héo mòn luôn rồi."

"Chỉ đành như thế." Vẻ mặt Văn Nhân Liên ngưng trọng, y khẽ vuốt lên ngực, khuyên tai được y trân trọng đặt trong túi áo, "Trên núi có rất nhiều chỗ có thể sinh sống, nếu tìm lần lượt từng nơi thì sẽ tìm được nơi đạo trưởng Vi Hòa ở. Chúng ta ở đây chờ Giang Lạc thì quá bị động, cứ lên núi đi."

Cát Chúc hơi do dự, "Nhưng tôi sợ lúc chúng ta lên núi thì lại là lúc Giang Lạc xuống núi, chúng ta sẽ lướt qua nhau đó."

Cũng không loại trừ khả năng này, đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ do dự hai ngày nay.

"Vậy để lại một người ở đây đợi đi." Diệp Tầm đứng lên, kiên định nhìn Văn Nhân Liên, "Tôi muốn đi tìm Giang Lạc."

*

Việc này không nên chậm trễ, bọn họ thu dọn trang bị rồi chạy ra sau núi, đống tuyết dưới chân núi sắp cao đến nửa người.

Cũng may nhóm Lục Hữu Nhất có tố chất cơ thể tốt hơn người thường nên cũng không quá gian nan.

Sau khi leo được hai tiếng, Trác Trọng Thu giương mắt xem xét, khắp nơi đều là một màu trắng xóa. cô liếm liếm đôi môi khô khốc, kìm nén sự nôn nóng và tiếp tục đi về phía trước.

Trước nơi đạo trưởng Vi Hòa ở nhất định sẽ có trận pháp bảo vệ, nếu bọn họ muốn tìm được nơi đạo trưởng Vi Hòa ở trong vùng núi mênh mông rộng lớn thế này thì chỉ có thể dựa vào sự cố gắng và may mắn thôi.

"Trọng Thu, cô có quen biết với Liên gia, còn là bạn tốt của Liên Tuyết nữa..." Đầu Lục Hữu Nhất đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển hỏi, "Đạo trưởng Vi Hòa là người như thế nào? Có khi nào Giang Lạc đi tìm ông ấy sẽ gặp phải nguy hiểm không?"

Bọn họ chỉ có thể đoán là Giang Lạc sẽ gặp nguy hiểm từ lời chủ tiệm mai táng, nhưng họ lại không biết Giang Lạc sẽ gặp phải nguy hiểm kiểu gì.

"Đạo trưởng Vi Hòa? Ông ta là một trưởng bối cực kỳ bao che khuyết điểm..." Vẻ mặt Trác Trọng Thu rất kỳ lạ, "Khi lên cấp ba tôi đã có suy nghĩ rất riêng, người ta thì đi tán tỉnh trai xinh gái đẹp, tôi lại thấy mình cực kì khác biệt, tôi chuyên đi trêu chọc nữ quỷ. Vậy thì sẽ tự do thoải mái hơn nhiều, để chứng minh bản thân ăn cả người lẫn quỷ, tôi còn làm không ít chuyện khiến mình suýt mất luôn cái mạng nhỏ. Có lần, tôi gặp một nữ quỷ đang lang thang dưới lầu ký túc xá, cô bé kia trông cực kì thuần khiết, tôi không cầm lòng được mà nói chuyện với cô ấy, nữ quỷ kia liền dây dưa với tôi."

Cô lộ vẻ không dám nghĩ lại, "Ma nữ đó đuổi theo tôi về nhà, nhất định phải làm bạn gái của tôi, còn cực kì ghen ghét những cô gái xuất hiện bên cạnh tôi. Liên Tuyết suýt chút nữa đã bị nữ quỷ này giết chết, sau khi biết chuyện, đạo trưởng Vi Hòa đã vọt thẳng vào nhà tôi."

Trác Trọng Thu rùng mình một cái, "Ông ta trực tiếp nhét nữ quỷ đó vào bồn cầu, hễ nữ quỷ chui ra ông ta nhấn xả nước, chui ra thì ông ta xả nước... Cuối cùng còn bắt nữ quỷ đến Liên gia, lấy nước Hồ Thiên Bích tắm cho nữ quỷ mỗi ngày, khống chế lượng nước sao cho không khiến nữ quỷ chết nhưng lại cô thể khiến cô ấy chịu thống khổ. Các cậu nghĩ vậy là xong chuyện sao? Vẫn chưa đâu."

"Sau ba tháng, lúc tôi đến Liên gia tìm Liên Tuyết, phát hiện nữ quỷ kia vẫn chưa chết, mà lại biến thành dáng vẻ như sắp thăng thành tiên, tôi tận mắt thấy cô ta chạy đi phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, nói là muốn tiêu diệt bản thân vì hòa bình thế giới, lệ quỷ chỉ tổ gây tai họa cho nhân gian, cô ta cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết, vì người trong thiên hạ mà diệt trừ một con lệ quỷ."

Diệp Tầm lắng tai nghe hết, suy nghĩ chốc lát nói: "Nghe như tẩy não vậy."

Trác Trọng Thu nhún nhún vai: "Tôi luôn cảm thấy nước thánh của Liên gia có tác dụng tẩy não, đến quỷ cũng có thể bị tẩy thành não tàn luôn."

Bình thường cô cũng không dám nói lời này với Liên Tuyết.

Đằng Tất yên lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, đột nhiên chóp mũi run run một chút, rồi nhìn về hướng tây bắc.

"Lục Hữu Nhất" anh ta nói, "Có mùi máu tươi."

Đám người lập tức giữ vững tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn anh ta. Lục Hữu Nhất vội hỏi, "Ở đâu ở đâu?"

Đằng Tất nói: "Đi theo tôi."

anh ta đi về phía trước, không lâu sau, Đằng Tất dẫn họ đến trước một đống tuyết.

Mặt tuyết nhìn không có gì đặc biệt, Đằng Tất đi thẳng về nơi phát ra mùi máu tươi, sau khi quét đi lớp tuyết phía trên, mọi người thấy được phần tuyết bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm phía dưới.

Đằng Tất đã ngửi được đây là mùi máu của ai, để chứng thực suy đoán, anh ta ngậm phần tuyết đỏ vào miệng, lập tức đứng lên nói: "Là máu của Giang Lạc."

Lục Hữu Nhất khẽ hít quanh một lượt.

Phải bị thương nặng đến mức nào mới đổ nhiều máu tới vậy?

Hắn lập tức luống cuống, "Vậy cậu mau ngửi thử đi, ngửi thử xem giờ Giang Lạc đang ở đâu!"

Đằng Tất đang ngửi.

Nhiệt độ thấp sẽ giảm đi sự khuếch tán mùi hương. Gió dưới núi nhỏ, nhưng trong núi trọc lại là gió táp lạnh rung. Hoàn cảnh như vậy ảnh hưởng tới Đằng Tất, Đằng Tất cẩn thận ngửi từng hướng gió, bước nhanh về một con đường khác.

Người phía sau theo sát anh ta.

Đằng Tất nói trong đầu: "Hoa Ly."

Hoa Ly được hình thành từ oán khí của một con hồ ly bị ngược đãi đến chết, một trong những khả năng của gã chính là đối thoại trong đầu với người khác. Rất nhanh, giọng nói lạnh nhạt của Hoa Ly vang lên: "Làm sao?"

Đằng Tất không biết có nên nói tin tức này cho chủ nhân hay không, bởi vì anh ta không biết thái độ của chủ nhân đối với Giang Lạc là như thế nào. Không ngờ anh ta lại không hi vọng chủ nhân thừa cơ giết Giang Lạc.

Thế này không ổn chút nào, nhưng Đằng Tất vẫn thử thăm dò: "Ngươi đang ở cùng với chủ nhân sao?"

"Chúng ta và chủ nhân đang ở cổ mộ, " giọng điệu Hoa Ly tệ hơn hẳn, "Không biết nhân loại kia nói cái gì với chủ nhân mà hôm nay chủ nhân đã ngẩn người rất nhiều lần rồi, thậm chí lần lâu nhất lên tới một giờ. Lúc chúng ta vào hang mộ của chủ nhân, chủ nhân vừa nhìn quan tài vừa lẩm bẩm một chữ "Giang..." nữa, cho dù không nói hết, thì ta cũng biết là đang gọi tên nhân loại kia. Không biết rốt cuộc hắn ta đã cho chủ nhân uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến chủ nhân biến thành bộ dáng hoàn toàn khác như vậy nữa."

Vậy chắc chủ nhân sẽ không giết Giang Lạc đâu nhỉ.

Đằng Tất dường như thở phào một hơi, anh ta nói: "Ngươi nói lại với chủ nhân rằng Giang Lạc bị thương rồi."

Hoa Ly hễ nghe được tin tức có liên quan đến nhân loại này là đã thấy buồn bực, nhưng khi nghe Giang Lạc bị thương lại có tâm trạng lại hơi phức tạp, gã không khỏi truy vấn, "Bị thương nặng đến mức nào?"

"Không biết nữa" Đằng Tất nói, "Ta đang tìm tung tích của hắn."

Bên Hoa Ly không nói tiếp nữa.

Đằng Tất cứ nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc tại đây, nhưng khi bước được hai bước, đột nhiên anh ta nghe được giọng nói đầy hoảng sợ của Hoa Ly, người bên kia nói vừa nhanh vừa gấp gáp, "Đằng Tất, sau khi ngươi tìm được Giang Lạc, nhất định phải cho ta biết ngay lập tức!"

"Ta đã biết."

Hướng gió thay đổi.

Mùi máu tươi trong gió lạnh trở nên nồng hơn, tốc độ của Đằng Tất càng lúc càng nhanh. Sau khi đến gần, không chỉ mùi máu, mà dấu chân cũng trở nên ngày càng rõ ràng. Lục Hữu Nhất ngẩng đầu lên khỏi dấu chân trên mặt đất, lo lắng đè nặng trong lòng. anh ta giương mắt nhìn về phương xa, đột nhiên sững sờ, "Có phải đằng trước có một người đang bị ngất không?"

Diệp Tầm híp mắt nhìn, sắc mặt trắng bệch, "Là Giang Lạc!"

Một đoàn người cong chân lao về hướng người bị ngất xỉu, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi họ đã chạy một quãng dài mấy chục mét. Năm sáu người chạy cùng nhau, chẳng ai chậm hơn ai, họ cùng chạy đến cạnh người bị ngất.

Người bị ngất đúng là Giang Lạc.

Giang Lạc cong người lại, quần áo tiếp xúc với mặt đất đã bị tuyết làm ẩm ướt. Mặt cậu đỏ bừng, đầu tóc lộn xộn che nửa gương mặt, môi tái xanh không còn một giọt máu. Lục Hữu Nhất cẩn thận từng li từng tí đỡ cậu lên, cởi áo lông trên người mình đắp cho Giang Lạc, bọn họ nhỏ giọng gọi: "Giang Lạc, Giang Lạc?"

Mí mắt Giang Lạc run run.

Trác Trọng Thu chửi thầm một tiếng, "Sớm biết vậy đã bảo Cát Chúc lên cùng cậu ấy, y đạo không phân biệt, ít nhất cậu ấy cũng biết bắt mạch này nọ."

Văn Nhân Liên đưa tay sờ trán Giang Lạc, "Nóng quá."

Mí mắt Giang Lạc lại run lên, cậu mở mắt ra, chống đất ngồi dậy trong ánh mắt vui mừng của mọi người, "Là các cậu à."

Cậu vốn không ngất đi, chỉ phát hiện có người đang đuổi theo phía sau, Giang Lạc lại không có chỗ trốn nên dứt khoát giả ngất, để xem xem mục đích của đám người đuổi theo mình là gì.

Cậu vừa tỉnh lại, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm. Văn Nhân Liên gấp gáp nói: "Kiên trì một chút, chúng tôi sẽ đưa cậu xuống núi."

"Không xuống được đâu." Giang Lạc mệt mỏi nói, "Tôi vừa đi một vòng, trên đỉnh núi có trận pháp và quỷ đả tường, vào được nhưng không ra được, xuống đến đây đã là tối đa, càng đi thì sẽ càng gần đỉnh tuyết sơn phía trên."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Tầm sốt ruột, "có cần Tiểu Phấn thử một lần không?"

"Trở về đi, tôi biết đạo trưởng Vi Hòa đang ở đâu." Giang Lạc ra hiệu Lục Hữu Nhất kéo mình dậy, liếc qua mặt mấy người Trác Trọng Thu, lúc nhìn thấy Đằng Tất, mắt cậu lấp lóe, "Sao các cậu lại tới đây tìm tôi?"

Văn Nhân Liên nói: "Chủ tiệm mai táng nhờ chúng tôi đưa cho cậu một thứ."

Y lấy khuyên tai có hình lúa mạch trong ngực ra và thuật lại những lời chủ tiệm mai táng đã nói cho Giang Lạc nghe. Giang Lạc nhận lấy khuyên tai, nheo mắt nghĩ, chẳng lẽ chủ tiệm mai táng đã biết trước dục niệm của cậu sẽ bị Hồ Thiên Bích loại bỏ sao?

Nhưng chủ tiệm mai táng có thật sự đáng tin không?

Cái khuyên tai này có thể làm cậu bị thương không?

Giang Lạc không hành động một cách hấp tấp, cậu cất khuyên tai, trầm ngâm nói: "Ông ta nói với cậu mười ngày nữa chính là ngày xét xử, bây giờ còn bao lâu?"

Văn Nhân liền nói: "Bảy ngày."

Bảy ngày.

Chỉ cần chịu đựng qua bảy ngày này, Giang Lạc đã có thể mượn lý do này để thoải mái xuống núi. Không chừng còn có thể tương kế tựu kế để xem người nhà họ Liên và Túc Mệnh Nhân muốn làm gì.

Nhưng làm sao để chịu đựng chờ bảy ngày này trôi qua?

Chủ tiệm mai táng nói nghe rất mập mờ, Giang Lạc ôm sự hoài nghi với lời nói của ông ta. Cậu không thể đặt toàn bộ hy vọng vào một cái khuyên tai không rõ tác dụng, dù sao cậu và Kỷ Diêu Tử cũng không quá quen thuộc. Vì vậy nên Giang Lạc vẫn phải tìm cho mình một biện pháp ổn thỏa.

khóe mắt cậu liếc sang Đằng Tất lần nữa.

Giang Lạc đã phát hiện Đằng Tất khôi phục ký ức từ lâu, anh ta không còn là một con ma quỷ đần độn một lòng một dạ với bạn bè nữa. Nhưng Đằng Tất lại ẩn nấp cạnh bọn họ, giả thành dáng vẻ của ma quỷ, nếu nói sau lưng không có Trì Vưu sai khiến thì kiểu gì cậu cũng không tin.

Cách khác của Giang Lạc chính là để Đằng Tất dụ Trì Vưu tới, để cậu có thể dùng Trì Vưu như kẻ thù để giữ mình thanh tỉnh.

Nhưng lợi dụng ác quỷ rõ ràng đồng nghĩa với giữ liên hệ cùng dã thú, đây là một cách làm lưỡng bại câu thương.

Tâm trạng Giang Lạc phức tạp đến lạ.

Bực bội nhưng pha lẫn sự chờ mong sẽ áp chế được ác quỷ. Bất mãn có, nhưng trong đó cũng có khát vọng chinh phục.

Cậu hiểu, một khi lợi dụng ác quỷ ở thời điểm này thì rất có thể bọn họ sẽ phải lên giường với nhau.

Dù sao thì điều kiện Trì Vưu đề ra lúc ở thế giới trong gương... Chính là lên giường.

Giang Lạc vừa suy nghĩ vừa đi thẳng đến trước cửa trang viên.

Một mặt, cơ thể cậu không thể nào chịu được sự đe dọa của cái chết thêm nữa, nên cậu không thể dùng biện pháp cực đoan hơn để giữ cho thần trí thanh tỉnh. Mặt khác, nếu bây giờ cậu đã không thể xuống núi thì không bằng cứ tìm tòi nghiên cứu xem vì sao Kỷ Diêu Tử lại cho cậu một cái khuyên tai, đạo trưởng Vi Hòa và Túc Mệnh Nhân muốn làm những gì, và Giang Lạc đang giữ vai trò gì trong đó.

Chỉ ác quỷ mới có thể kích thích dục vọng và ác ý trong khi cậu mang trạng thái vô dục vô cầu, có vẻ liên hệ với ác quỷ cũng là phương pháp tốt nhất giúp cậu giữ mình.

Dưới sự giằng co của lý trí, Giang Lạc dần dần nghiêng về hướng ác quỷ.

Nhưng cậu đã từng chính miệng nói với Trì Vưu rằng "Chỉ lần này thôi". Vốn Giang Lạc còn định sau khi ra khỏi thế giới trong gương sẽ trở mặt vô tình ngay lập tức, phải giáo huấn tên dám đưa ra điều kiện "Lên giường hai lần" với cậu là Trì Vưu.

Nhưng bây giờ...

Giang Lạc hứ một tiếng.

Cậu không phải loại người không biết linh hoạt, nếu không cậu đã không lên giường cùng ác quỷ khi bị bỏ thuốc rồi. Vốn dĩ chuyện gì khiến cậu thấy vui vẻ và kích thích thì cậu sẽ chấp nhận, nhưng bây giờ Giang Lạc lại không muốn ác quỷ được hời dễ vậy.

Đánh nhau thì thôi, nếu thật sự phải lên giường, Giang Lạc tuyệt đối sẽ không chủ động dâng lên khiến ác quỷ đắc ý, nhưng cậu lại kiêng dè hiệu quả của Hồ Thiên Bích.

Lỡ như thật sự biến thành dáng vẻ không mang tục niệm thì chẳng phải đến tai họa Trì Vưu cũng không thể khiến cậu vui vẻ được sao?

Vậy thì quá đáng sợ.

Càng nghĩ, cho dù phải làm mấy chuyện thân mật với ác quỷ, Giang Lạc cũng không có ý định hạ mình. Cậu muốn dụ Trì Vưu tự động tới, phải khiến Trì Vưu chủ động mở miệng cầu xin mình.

Bằng cách đó, Giang Lạc không chỉ giữ được phong độ mà còn không dấu vết giữ gìn sự thanh tỉnh của bản thân.

Dù sao cũng do ác quỷ mở miệng chứ không phải do cậu chủ động, cậu vẫn có thể dùng xong thì vứt như thường, không phải sao?

Giang Lạc không biết mình thuyết phục bản thân nhiều như vậy để làm gì, nhưng sau khi nghĩ như vậy, trong lòng cậu đúng là đã sảng khoái hơn rất nhiều.

Việc tiếp theo chính là âm thầm dụ dỗ Trì Vưu hiện thân.

Túc Mệnh Nhân trông rất mạnh, có thể Trì Vưu và ma quỷ không vào núi được. Mà làm / tình trong hiện thực thì để lại vết tích trên người là điều khó tránh khỏi, Giang Lạc cảm thấy gặp Trì Vưu trong mộng là cách tốt nhất.

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng phải làm sao để dụ Trì Vưu xuất hiện?

Giang Lạc híp híp mắt, có cách rồi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Lạc: Đừng hòng khiến tôi hạ mình, do anh chủ động cầu xin tôi hết đó nha. jpg

Trì Vưu - công cụ hình người lên sóng lần ba.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.