Giang Lạc đã ở trong hồ ròng rã một tiếng. 
Sau một tiếng, cậu ra khỏi hồ, nhận lấy khăn mặt đạo trưởng Vi Hòa đưa tới. Đạo trưởng Vi Hòa thăm dò hỏi: "Thế nào?" 
Giang Lạc chỉ cảm thấy sự mệt mỏi toàn thân đã biến mất không ít, tinh thần sảng khoái, thần trí như đã được gột rửa sạch sẽ. Cậu lau đi những giọt sương trên cơ thể, cảm thấy mặt mũi đạo trưởng Vi Hòa trông cũng hiền lành hơn rất nhiều, nhưng không biết tại sao cậu lại không có hứng thú trò chuyện cho lắm, "Không tệ." 
Túc Mệnh Nhân lại cười nói: "Trở về đi." 
Giang Lạc khoác y phục lên rồi đi về cùng bọn họ. Nhìn cảnh núi non tú lệ, cây cối rậm rạp, tươi xanh cả quãng đường nhưng trong lòng cậu cũng chẳng dao động gì. 
Túc Mệnh Nhân hỏi: "Bên ngoài là tuyết dày liên miên, nơi đây thảo trường oanh phi, ngươi có thích cảnh tượng này hay không?" 
Giang Lạc nghe vậy bèn nhìn về cảnh vật quanh mình, cậu nhớ rất rõ đúng là bản thân thích phong cảnh tràn đầy sức sống, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ. Nhưng lúc này cậu lại chẳng có cảm giác gì, nên thản nhiên nói: "Cũng tạm." 
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Giang Lạc đã nhận ra sự không thích hợp. 
Có phải tâm trạng của cậu có gì đó không phù hợp hay không? 
Hơi nhạt nhẽo quá thì phải. 
Giang Lạc thử suy nghĩ về chuyện làm bẩn thỉu của Kỳ gia và Trì gia, nhưng khao khát tàn nhẫn hủy diệt hai nhà này của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/3536635/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.